Chỗ vui vẻ mà Lương Tinh Trần nói đến chính là nơi quán bar nhộn nhịp.
Mặc dù Khổng Hiên Di chưa đặt chân tới những nơi như vậy lần nào thậm chí có phần ghét bỏ nhưng cô vẫn mặc cho anh ta kéo cô vào nơi phóng túng này.
- Lương lão đại, ngọn gió nào hôm nay dắt anh tới đây.
Chủ quán bar lên tiếng.
Người đứng cạnh tinh mắt huých tay chủ quán:
- Mày không thấy cô gái đứng cạnh lão đại sao? Hôm nay lão đại muốn chơi đùa cùng cô ta.
Vừa dứt lời Lương Tinh Trần đã ném ánh mắt hình viên đạn đến tên đàn em. Nếu như có súng trên tay chắc chắn tên đó không giữ nổi tính mạng.
Thấy lão đại lườm mình, tên đàn em cũng biết sợ mà ngậm mồm, tự giác cúi đầu lùi về sau.
Lương Tinh Trần kéo Hiên Di đi sâu vào bên trong rồi hiên ngang ngồi xuống giữa dãy ghế sô pha.
- Em muốn gì cứ nói.
Cô lắc đầu.
- Không phải ngại, hôm nay tôi sẽ giúp em giải tỏa. Em biết uống rượu chứ?
Cô chần chừ một lúc rồi gật đầu. Thật ra cô chưa từng uống rượu, Chu Dạ Quân từ nhỏ đã ngăn cấm cô động vào thứ đó. Nhưng cô có nghe qua câu nói “mượn rượu giải sầu”, cô cũng muốn thử.
Lương Tinh Trần cho người mang rượu ra, anh ta từ tốn rót rồi đưa cho cô.
Là một lão đại của một băng xã hội đen khét tiếng, việc áp lực là điều không tránh khỏi, với anh ta, không khí trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-ban-yeu-khong-kiem-soat/3005382/chuong-46.html