Chu Minh Nhất Thiên tự động im lặng không phải vì sợ A Đông mà là nể phục người đàn ông trước mặt. Tuy không bằng cha cậu được nhưng chắc chắn là một cao thủ.
Cậu bé gia nhập cùng hội học sinh nhí để tập những động tác cơ bản nhất. Điều đó khiến cậu nhanh cảm thấy nhàm chán.
- Chú, chú cho con đi vệ sinh chút nha.
- Để ta đi cùng nhóc.
- Không được, đường đường là một đấng nam nhi, con không cần ai bảo vệ hết.
A Đông thở dài một hơi:
- Ra ngoài rẽ trái đi thẳng là tới.
- Rõ, thưa sư phụ.
Tiểu Minh nhanh bước chân nhỏ chạy đi, vừa ra khỏi cửa thì cậu liền đi chậm lại.
- Đúng lắc khinh thường trẻ con, mình cũng muốn đánh võ được như chú ấy mà.
Đường đến nhà vệ sinh không xa, sau khi cậu bé giải quyết xong, vừa ló mặt ra ngoài thì bị một bóng dáng người lớn chặn ở trước mặt.
Là một người phụ nữ mặc đồ đen bịt mặt kín với một đôi mắt đáng sợ, trong mắt cậu là như vậy.
- Cô tránh ra cho con đi nhờ chút.
Người phụ nữ không tránh đi, từ trên cao quắc mắt nhìn xuống cậu, cất giọng hơi trầm, không khó nghe:
- Mẹ của nhóc…
Chu Minh Nhất Thiên tròn mắt:
- Cô biết mẹ của con sao?
Người phụ nữ không trả lời câu hỏi của cậu bé, nói tiếp câu của mình:
- Chính là một kẻ giết người.
Dù là một đứa trẻ lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-ban-yeu-khong-kiem-soat/3005363/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.