Chu Dạ Quân phủi phủi áo chau mày khó chịu:
- Khó ngủ? Sao không uống thuốc ngủ đi?
Tử Yên yếu đuối nắm gấu váy, một mặt xấu hổ mặt khác vẫn muốn níu kéo nói:
- Bác sĩ dặn em không được uống nữa, em đã uống quá nhiều trong vòng bốn năm rồi. Bây giờ không có nó em không ngủ được.
Dạ Quân nghe xong gật đầu:
- Ừ vậy đi ngủ đi, đừng có la lối nữa.
Nói xong anh không nán lại nhìn Tử Yên thêm một giây nào nữa, liền quay người đi ra khỏi phòng.
Tử Yên vội dùng hai tay nắm tay anh lại, đôi mắt ngấn nước thất vọng hỏi:
- Anh không muốn biết tại sao em lại mơ thấy ác mộng trong suốt bao nhiêu năm trời ư?
Anh lạnh lùng nhìn hai bàn tay cô ta đang nắm lấy tay mình, hừ một tiếng rồi thu tay lại.
- Tôi không cần biết, Tử tiểu thư nên đi ngủ thì hơn.
Sao anh lại không biết hàm ý của Tử Yên nói được, nhưng anh tin vợ anh hơn.
Nhìn theo bóng anh dần xa, Tử Yên nghèn nghẹn nói lớn:
- Dạ Quân khi trước không phải người như vậy!
Anh cũng không thèm quay lại.
Đúng! Con người thay đổi theo thời gian, Chu Dạ Quân của ngày ấy cũng vậy, trải qua nhiều biến cố mới có được ngày hôm nay.
Tuy anh dứt khoát như vậy nhưng Tử Yên vẫn một mực không tha.
Sáng hôm sau, mọi người trong đoàn đều phải dậy rất sớm để ngăn chặn cuộc đổ xô bất chợt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-ban-yeu-khong-kiem-soat/3005356/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.