- Nắm hai tay tôi lạnh như băng, hiện tại tôi nhất định phải cho cậu đi.-
Ta cảm thấy có chút tuyệt vọng, không biết tại sao, chỉ cảm thấy tuyệt vọng.
Phác Trí Mân gật đầu, cậu ta thừa nhận những chuyện này, sau đó… Ta giống như kẻ ngu si bị hai người bọn họ lừa.
“Cậu làm như vậy là có ý gì? Phác Trí Mân.” Ta nói mà không có biểu cảm gì, ngữ khí lạnh nhạt cực kỳ, như là cùng ta hoàn toàn không có quan hệ.
Cậu ta cúi đầu, cái gì cũng không nói, ta nhìn thấy má phải của cậu có chút hồng, ta ra tay quá nặng.
“Tại sao không nói? Như thế không muốn nói sao?” Ta nở nụ cười.
Hiện tại mới phát hiện từ khi để Phác Trí Mân ở lại chỗ này là cái sai lầm cực lớn.
Không, từ khi biết cậu ta, đã là một sai lầm.
—— Nếu như, tính mạng của tôi chỉ còn dư lại một năm, thậm chí không tới một năm, tôi chỉ muốn làm có bốn việc.
Bốn việc này đều không thuộc về ta, đều là ta tự lừa gạt mình, cậu căn bản cũng không có yêu tôi.
Phác Trí Mân, cậu luôn luôn tại gạt tôi, tôi cũng là.
—— Hôn cậu.
Cậu hôn tôi, chỉ có điều không có một tia tình cảm, tôi không cảm nhận được.
—— Ôm cậu.
Cho tới nay chỉ có ta như kẻ ngu si ôm cậu, cậu ôm lấy tôi sao?
Tôi chỉ nhìn thấy cảnh cậu ôm Trịnh Hào Tích.
—— Yêu cậu.
Cậu không yêu tôi, người cậu yêu vĩnh viễn chỉ có Trịnh Hào Tích, ở trong lòng cậu căn bản cũng không có tôi, không nên gạt người.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-vong-nga/585070/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.