- Đáp ứng ta đây sẽ là yêu vĩnh viễn, chúng ta sẽ vĩnh viễn như vậy yêu nhau, chúng ta cũng có thể tại điểm thời gian cuối cùng bắt đầu lại từ đầu.-
“Thái Hanh a… Chúng ta… Là không cần có quan hệ …” Phác Trí Mân nằm trên giường bệnh nói câu này, thật sự làm ta tổn thương.
Trí Mân, cậu không phải nói, cậu yêu tôi sao?
Vì sao lại nói ra những lời này? Là lỗi của ta… Khiến cậu bị thương thành như vậy.
“Tôi sai rồi… Trí Mân, xin lỗi, thật sự xin lỗi…”
Ta thật sự muốn giết mình… Lời nói của Trịnh Hào Tích ta còn hiểu được, nguyên lai ta buồn cười dường nào.
Nhìn người trước mặt không có nửa điểm biểu tình, chỉ là bất lực rơi nước mắt.
Ta thật sự cảm thấy hoảng loạn, ta đang sợ hãi.
Sợ sệt cậu ta sẽ thật sự biến thành một con rối không có sức sống, mà kẻ cầm dây lại là ta.
“Thổ hào… Tôi cầu van cậu… Không nên cùng tôi có bất kỳ quan hệ gì …”
Cậu ta như vậy bất lực, nắm thật chặt quần áo của ta, cậu ta đang cầu xin ta.
Ta không muốn mất đi Phác Trí Mân.
Đã từng mất cậu ta, lần này ta thật sự không muốn buông tay.
“Tôi không muốn buông cậu ra, cậu cũng không nên đuổi tôi đi, cậu không phải rất yêu tôi sao?”
“Không nên đuổi tôi đi.” Ta cảm thấy nước mắt trong hốc mắt, nhẹ nhàng ôm lấy Phác Trí Mân.
Thân thể của cậu ta bỗng nhiên bắt đầu run rẩy, nhỏ giọng phát ra nghẹn ngào.
Phác Trí Mân ôm ta thật chặt, khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-vong-nga/585066/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.