– Là cậu khiến tôi đến phát điên, là cậu khiến cho tôi vì cậu mà khóc khô nước mắt –
Kim Thái Hanh đi rồi, cả ngày tôi đều ngơ ngơ ngác ngác. Tuy rằng buổi tối cậu ấy có đến đưa cơm cho tôi, nhưng tôi cũng không đụng đến.
Căn bản là tôi không có tâm trạng để ăn. Quần áo bị Kim Thái Hanh mang đi, trong phòng chỉ có một cái giường, một cái tủ, cùng một cửa sổ đã bị khóa chặt.
Cừa bị khóa trái, dùng sức lực của tôi thì không thể mở ra.
Rốt cuộc là đối với tôi, Kim Thái Hanh là có bao nhiêu thù hận đây, cậu ấy mới đối xử với tôi như vậy, Phác Trí Mân mày thật là…
Trong phòng mặc dù không có gió, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất lạnh, trong lòng nguội lạnh so với thống khổ trên người lạnh hơn rất nhiều.
Hơn nữa trên người không mặc quần áo khiến tôi cảm thấy rất xấu hổ, nên đành trốn tạm vào một góc nào đó.
Tôi thống khổ trốn vào một góc, thân thể dựa vào vách tường lạnh lẽo khiến tôi càng run rẩy.
Kim Thái Hanh… Đây là định giam cầm tôi sao?
Trái tim tôi vì Kim Thái Hanh mà đập dồn dập.
Tôi nỗ lực ôm lấy ngực, tôi không muốn động lòng, tôi không muốn vì Kim Thái Hanh động lòng, bởi vì tôi không có tư cách đó a.
Hai tay ôm chặt ngực đang ngày càng run rẩy, đau đến mức tôi sắp hít thở không thông.
Tôi rất… muốn khóc, nhưng tôi không nên khóc.
Tôi cho là tình cảm của tôi đối với Kim Thái Hanh có thể theo Trịnh Hào Tích mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-vong-nga/585056/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.