Sợ hãi quá mức khiến Hà Nghiên không thể thốt nên lời, cô nghiến răng ken két, hai tay áp mạnh xuống mặt bàn, âm thanh tạo ra đủ làm kinh động đến người khác, càng khiến cô muốn đứng dậy tông cửa chạy ra ngoài. Nhưng tất cả đều phí công vô ích, thân thể xụi lơ trên ghế, sức lực trong tay không thể quét đổ bát đĩa trên bàn.
Mắt mũi tối sầm, trước khi gần hôn mê bất tỉnh, cô thấy hắn ngồi đó lẳng lặng nhìn mình, khóe miệng mang theo tia cười lạnh, ánh mắt hờ hững không chút gợn sóng.
Không biết qua bao lâu, từ trong bóng tối Hà Nghiên giật mình tỉnh lại, đập vào mắt cô là một chiếc đèn chùm to tướng, sợi dây thủy tinh lóng lánh, phản chiếu ánh sáng chói lóa.
“Tỉnh rồi à?” Hắn hỏi.
Cô vùng vẫy đứng dậy, hướng về phía âm thanh theo bản năng. Căn phòng rất lớn, Phó Thận Hành ngồi trên chiếc sô pha đằng xa nhìn cô, khóe môi nhẹ nhàng giương lên, mang theo ý cười vui vẻ: “Cô giáo Hà, tố chất cơ thể cô rất tốt, tỉnh sớm so với dự đoán của tôi nửa tiếng.”
Hà Nghiên không chỉ có yếu tố thể chất tốt, cô còn có tố chất tâm lý phi thường, nếu không đã không thể trốn thoát trong sự kiện bốn năm trước. Sợ hãi khiến tâm trí cô hoảng loạn nhưng lý trí lại thúc giục cô phải nhanh chóng tỉnh táo. Hà Nghiên nhắm chặt mắt, lúc mở ra, cô đã có thể tiếp nhận tình hình, run rẩy hỏi: “Anh là người hay là ma?”
Phó Thận Hành bật cười, giọng mỉa mai: “Cô giáo Hà thông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-trong-tay/208396/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.