Phó lão gia hừ lạnh, nếu vụ ám sát thật sự thành công, không để lại chút sơ hở, liệu Phó Thận Hành có nghi ngờ ông không? Cho dù công khai giết người hay lén lút ám sát, thì cuối cùng ông vẫn là người phải gánh chịu vụ việc. Phó lão gia cười khẩy, thà giao cái mạng già này vào tay thằng nhóc ngu ngốc, còn hơn nhìn nó phá hủy Phó Thị.
Ông cụ cúp máy, run rẩy chống gậy đứng dậy, sai người chuẩn bị xe. Đúng lúc ông cụ đang định lên xe thì gặp Phó Tùy Chi trở về. Thấy ông nội sắp sửa ra ngoài, hắn không khỏi bất ngờ, cười hì hì hỏi: “Ông à, ông định đi đâu vậy?”
Phó lão gia im lặng lườm hắn, giáo huấn: “Anh bớt chạy như chó hoang ngoài đường làm mấy chuyện vớ vẩn đi. Hai mươi mấy tuổi rồi không làm nổi một chuyện đúng đắn. Anh cố ý muốn tôi tức chết phải không.”
Phó Tùy Chi bị ông cụ mắng thành quen, cười toe toét đáp lời, thanh minh thanh nga: “Ông nội, cháu làm việc rất chăm chỉ đấy chứ.”
Phó lão gia mặc kệ hắn, sầm mặt chui vào trong xe.
Phó Tùy Chi đứng đực bên đường, chờ chiếc xe đi xa mới quay người vào trong sân. Đi chưa được mấy bước, hắn bỗng cảm thấy có điều không ổn. Phó lão gia có thói quen ngủ trưa, bất kể xuân hạ thu đông đều không thay đổi. Lúc này là thời gian nghỉ trưa, Phó lão gia ăn mặc chỉnh tề ra ngoài, đã thế, không muốn nói chuyện với hắn. Hắn chỉ vô tình hỏi một câu, nhưng lại bị ông cụ phớt lờ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-trong-tay/1245877/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.