Chạy trốn không phải là hành trình dễ dàng.
Hà Nghiên theo Lương Viễn Trạch lẻn ra cửa sau khách sạn, xuyên qua con ngõ nhỏ, đi chưa mấy bước tới chỗ để xe của Lương Viễn Trạch. Sau khi lên xe, Lương Viễn Trạch lấy từ bên trong ra một chiếc ba lô căng phồng đưa cho Hà Nghiên, nói: "Anh đã chuẩn bị trước một số thứ, em xem có thể dùng được không?"
Cô kéo khóa chiếc ba lô, trông thấy hai bộ tóc giả, tiếp theo là mấy hộp mỹ phẩm và mấy bộ quần áo kiểu dáng bình thường. Hà Nghiên không hỏi nhiều, nhanh nhẹn thay quần áo trong ba lô, đội bộ tóc giả màu nâu lên đỉnh đầu, sau đó hỏi Lương Viễn Trạch: "Ba mẹ bên kia thế nào rồi?"
Tình thế đang hết sức cẳng thẳng nhưng do có cô ở bên, Lương Viễn Trạch vẫn không kìm được nở nụ cười, nhìn cô đáp: "Yên tâm Nghiên Nghiên. Anh đã sắp xếp xong xuôi, chúng ta có thể đi gặp ba mẹ ngay."
Sau khi nhận điện thoại của Hà Nghiên, anh lập tức thông báo cho phía bệnh viện, có lẽ giờ này ông bà Hà đã đến địa điểm chắp nối sớm hơn bọn họ. Quả nhiên, vừa rời nội thành, bọn họ đã trông thấy chiếc xe thương vụ chở ông bà Hà đang đỗ ở ven đường.
Ông Hà bị tiêm độc tố thần kinh trong một thời gian khá dài, cho dù đã tiêm giải độc nhưng cơ thể vẫn mất kiểm soát, nói năng không được rõ ràng, đành nằm im một chỗ ở ghế sau. Còn bà Hà thì mơ mơ màng màng, đến giờ vẫn không biết rốt cuộc đã xảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-trong-tay/1245856/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.