Phó Thận Hành ôm Hà Nghiên ra ngoài trước đám người đang ngạc nhiên ngồi ngây thuỗn trong phòng. Tiểu Ngũ cả kinh miệng ngậm chặt điếu thuốc, tay túm lấy Đầu Trọc ngồi bên, hỏi: “Đầu Trọc, có phải tao bị hoa mắt không hả?”
Đầu Trọc không quan tâm, cũng chẳng thèm nhìn, hắn đang mải mê sờ ngực cô em bên cạnh, tay vô thức đặt lên đùi Tiểu Ngũ, vuốt ve theo thói quen. Tiểu Bạch Dương phát hiện ra trước, cô ta không khỏi sửng sốt, vội vàng cầm tay hắn đặt lại lên đùi mình. Đầu Trọc ngạc nhiên, mãi đến lúc thấy Tiểu Bạch Dương bĩu môi với Tiểu Ngũ mới hiểu. Hắn liền cười giả lả, ngồi nhích mông ôm cô ả, tránh xa Tiểu Ngũ một chút.
Trong đám người, có một kẻ cũng đang nhìn chằm chằm bóng lưng của Phó Thận Hành và Hà Nghiên. Đó là Vu Gia. Trong ánh mắt cô ta có sự kinh ngạc, hâm mộ và cả đố kỵ không cam lòng.
Phó Thận Hành phớt lờ ánh mắt của mọi người, ôm Hà Nghiên lên lầu, thẳng tiến vào phòng tắm trong phòng ngủ. Hắn đặt cô xuống, nói: “Tắm rửa đi, tôi sẽ bảo A Giang đưa em về.”
Hà Nghiên ngẩng đầu nhìn hắn, giọng điệu chật vật: “Phải làm cả ở đây nữa à?”
Phó Thận Hành hơi nheo mắt nhìn bóng lưng cố gắng đứng thẳng của cô, cơ thể dường như đang run rẩy, chống tay lên bồn rửa. Hắn lắc đầu: “Không có hứng.”
Hà Nghiên khẽ thở phào, nhưng giọng nói vẫn hết sức nghiêm nghị: “Anh có thể ra ngoài, được không?”
Phó Thận Hành nhìn cô mỉm cười, quay người rời đi. Cửa phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-trong-tay/1245818/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.