Trong mắt Mộc Đàn hiện lên vẻ nghi hoặc chần chờ: "Nô tỳ luôn cảm thấy, ngày đó nương nương mất con, dường như, dường như là cố ý. . ."
"Vì sao ta phải cố ý mất con?"
"Nô tỳ không biết, nhưng một khi nữ tử có thai, nếu gặp nguy hiểm đều sẽ bảo vệ bụng trước, nhưng ngày đó nương nương chỉ che mặt. . ."
"Bởi vì ta sinh ra đã là kẻ ích kỷ chỉ lo cho bản thân mà," Ta cười nhẹ, "Mộc Đàn, ngươi có yêu Hoàng thượng không?"
Mộc Đàn sững sờ: "Nô tỳ," nàng ta cụp mắt, "Nô tỳ không dám yêu."
"Nhưng ta yêu Hoàng thượng, ta hy vọng được ở bên ngài ấy cả đời."
Mộc Đàn ngỡ ngàng: "Vậy, vậy lần này nương nương sẽ sinh con cho Hoàng thượng, đúng không?"
"Ta muốn ở bên Hoàng thượng cả đời, chứ không phải sinh một đứa con để ở bên ngài cả đời."
Lúc này ngay cả Liễu Nhứ cũng ngớ người nhìn ta, ta cười thở dài: "Những hài tử trong cung này sống không nổi, tưởng chừng là do Hoàng hậu nương nương tác quái, nhưng thực ra chỉ là vì Hoàng thượng không quan tâm đến sự sống ch*t của những hài tử này." Ta nhẹ nhàng vuốt bụng, "Nếu ngay cả Hoàng thượng cũng không muốn đứa bé này, thì ta sinh nó ra để chịu khổ làm gì? Dù sao sớm muộn gì cũng sẽ ch*t dưới tay các phi tần trong hậu cung."
Sắc mặt Mộc Đàn trắng bệch.
Ta cười nói: "Ta khuyên ngươi cũng đừng nên sinh, trong hậu cung này sinh một đứa bé ra mới là tạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-trong-tay-lat-thien-ha/3679230/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.