Ngoài giếng, mưa to như trút, dường như muốn cuốn trôi đi tất cả, không ngừngkhông nghỉ.
Trong giếng, hoa nở như gấm, gió dịu dàng như làn nước, yên tĩnh nhưtranh.
Ếch ngừng gảy đàn tam huyền, đôi mắt mở to, ngẩng đầu, nhìn bầu trời quamiệng giếng.
Có được tất cả hay hai bàn tay trắng, chẳng qua chỉ là chút khác biệt.
Một giọt nước mưa xuyên qua kết giới, theo gió trong giếng nhẹ bay rồi rơixuống.
Ếch cúi đầu, cười khẽ.
Giọt nước mưa vừa rơi xuống, cũng là lúc có người xuất hiện.
"Khách quý." Ếch mở miệng, cười nói.
Nam tử trước mặt tuấn dật xuất trần, mặt mày như họa, khắp người bao phủ mộttầng linh khí.
"Quý Du đại sư đến giếng nước nhỏ bé này của ta, có chuyện gì chăng?" Ếchcười hỏi.
Quý Du nhẹ nhàng đưa tay, vung lên. Kết giới trên miệng giếng nháy mắt biếnmất, mưa to trút xuống, tiếng sấm cuồn cuộn.
"Ngươi đến là để phá nhà ta hả?" Ếch nhíu mày, bất mãn nói.
Quý Du đứng trong cơn mưa nơi đáy giếng, khẽ lắc đầu, "Đây là giếng củangươi, nếu ngươi muốn trời trong nắng ấm, hóa phép là được... Ta chỉ có chút tòmò, không hiểu ngươi có thể không nghe không hỏi đến lúc nào đây?"
Ếch ôm đàn tam huyền, nói: "Ta tuy ở trong tiên đạo, nhưng không vào tiêntịch. Chuyện của thiên hạ muôn dân ta không quản được, cũng không thểquản..."
Quý Du cười cười, "Ta không phải hỏi muôn dân, chỉ là một cái ao thôi."
Ếch trầm mặc một hồi, đáp: "Nếu chúng nó chịu ở lại trong giếng, thì có thểtránh được một kiếp... Ta lực bất tòng tâm."
Quý Du nhìn nó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-trong-ao/1271959/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.