Cậu bước vào phòng. Dùng ánh mắt xót thương nhìn cô và nói:
- " Anh biết chuyện mẹ em rồi "
- " Umk " - Cô trả lời cho có
- " Em đừng như vậy, trở lại như trước đi. Hồn nhiên và năng động mới là con người của em "
- " Không thể " - Cô vẫn nhìn ngắm ra cửa sổ và trả lời.
Anh đứng dậy, ngó ra cửa sổ xem cô đang nhìn gì. Thì ra là một chậu hướng dương. Anh vui vẻ nói:
- " Nếu em thích, anh sẽ mua thật nhiều hoa hướng dương. Để khắp phòng được không? "
- " Không thích "
Cô rõ ràng rất thích hướng dương, cực kỳ thích. Vẫn là vì sợ anh đến đây rồi khó chịu. Rốt cuộc cô vẫn cứ kỳ vọng về việc gì chứ. Thật chẳng hiểu nổi cô. Ngay cả cô cũng không hiểu nổi chính bản thân mình. Cậu hiểu và nói:
- " Không mua nữa. Em nói chuyện với anh nhiều hơn đi. Được không? "
Đường Lộ Khúc ở bên cạnh cũng cảm thấy điều gì đó sai sai. Ôm lấy Lạc Y và nói:
- " Chị? Chị sao vậy? Nói chuyện gì đó đi chị"
- " Không sao " - Cô vẫn mặt không cảm xúc đáp lại.
Đường Lộ Khúc buồn đi rất nhiều. Cô ấy từng được cô chiếu sáng bằng nụ cười rạng rỡ dịu dàng và lời nói trìu mến ấy. Bây giờ chính cô lại trở nen âm u, tăm tối hơn bao giờ hết. Bây giờ cô bảo cô ấy phải làm sao đây.
Ngày này qua ngày khác ở bênh viện. Vũ Lạc Y luôn ngồi trên giường, dùng ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-treu-dua/245710/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.