Đối với anh mà nói thua là rất dễ nhưng thắng còn dễ hơn. Nếu lần này anh thật sự thua thì cô tự biết vị trí của mình so với Tô Mộc Khả quen anh được hơn 2 năm kia là như thế nào rồi. Cô bình tĩnh đợi sự lựa chọn của anh, bất chấp đánh cược tất cả. Thời gian dần trôi đi, anh cứ liên tục không bắn trúng được lỗ nào cho dù bóng có ở ngay gần và thẳng hàng với lỗ. Cô tự nói với mình: * Thật sự kỳ vọng quá nhiều ở anh rồi*
Kết thúc trận đấu, Tô Mộc Khả bị đẩy ra chỗ anh. Còn Vũ Lạc Y thì bị kéo qua chỗ Triệu tổng béo ú già nua đó. Ông ta nói:
- " Cố tổng thật sự rất hào phóng đấy "
Cố Trạch Vũ cười cười nói:
- " Không có gì, chút đồ lặt vặt thôi mà "
Thì ra đối với anh cô chỉ xứng đáng với từ " chút đồ lặt vặt ". Cô giấu nước mắt ngẩng đầu lên gượng cười nói:
- " Anh trao đi dễ thật đấy. Vậy mà tôi chẳng bao giờ có thể buông bỏ anh được. Nếu tôi có thật sự bị làm sao, chắc anh vui lắm nhỉ. "
Triệu tổng nói:
- " Đêm nay Cố phu nhân là của tôi rồi. Lâu lắm không được ăn sơn hào hải vị như vậy "
Tim anh có chút co thắt, mặt cũng thể hiện sự bực tức mà anh chẳng làm gì mặc để cho tên họ Triệu đó bắt ép đưa cô đi. Về phòng, hắn ném cô xuống giường và từ từ cởi quần áo của hắn và cưỡng ép xé đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-treu-dua/245706/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.