“Kim Kim”
Tô Tĩnh dịu dàng gọi khiến Trần Kim cũng phải giật mình quay lại nhìn xem hắn hôm nay có bị chập mạch chỗ nào hay không, ánh mắt phán xét của cậu làm hắn sựng cứng ngắc.
“Em nhìn anh như vậy là có ý gì? Gọi em thân mật một chút thì lại bị nhìn như muốn xuyên qua tim anh vậy.”
“Tại anh làm em thấy ghê mà, sao trách em được chứ? Bình thường đi anh, anh mà cứ như vậy là em bỏ anh ở lại một mình đó nhé!”
Cùng với lời nói đó là hành động né xa của Trần Kim, chiếc ghế sofa chia cách đôi lứa người ngồi đầu ngõ kẻ ngồi cuối ngõ. Ba phần bất lực bảy phần như ba Tô Tĩnh chỉ biết chán chường ngã lưng ra sau ghế, mặc dù hai người đã kết hôn nhưng mà từ ngày đó đến nay hắn vẫn chưa lần nào được chạm vào người của Trần Kim.
Cứ mỗi lần hắn muốn làm chuyện đó thì y như rằng cậu sẽ né hắn xa ơi là xa, khổ nỗi hắn mà lấn tới thì lại bị cậu mách người chị gái thân yêu của mình.
“Em không thấy mình ác với anh à? Chúng ta là vợ chồng hợp phát rồi đó, cho anh ngủ cùng em đi chứ.”
“Không!”
“Đi mà, năng nỉ em đó đêm nay thôi. Anh hứa anh chỉ ôm thôi chứ anh không làm gì em nữa đâu mà”
“Không là Không!”
Lời nói dứt khoát của cậu khiến ai kia tổn thương sâu sắc, Tô Tĩnh sụt sùi như sắp khóc đến nơi vì cứ bị vợ từ chối mãi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-thay-the-ki-bum/3493937/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.