Tô Tĩnh cũng khá vui khi gặp lại được Trọng Khiêm hắn định hỏi gã vấn đề gì đó thì đã bị gã chặn họng nói trước:
"Đại ca anh bóng lộ từ khi nào vậy? Sao em nhìn chẳng ra một tý nào, anh giấu kĩ thật đó nha!"
Lưu Hưng dù đang bị thương rất đau nhưng khi nghe được câu hỏi thì cười không ngậm được mồm, còn người được hỏi thì mặt tối đen tựa như sắp có án mạng nếu Lưu Hưng không lên tiếng hỏi vấn đề khác: "Tĩnh, cậu đến đây một mình à? Trần Ngọc Liên đưa Trần Kim về rồi sao? Sao cậu không loi kéo Trần gia giúp chúng ta..."
"... Chuyện đó không quan trọng, lo chuyện trước mắt đi. Như lời tôi nói hai người đi cửa 5 Tôi sẽ đi cửa 6 và gặp nhau ở hành lang sau khi còn sống bước ra.... Chuyến đi này giống như là đánh cược mạng sống vậy, nếu hai người muốn quay đầu thì cứ việc tôi không ép buộc hai người chui vào con đường chết này..."
Trọng Khiêm vừa băng bó vết thương cho Lưu Hưng vừa nói: "Đại ca! Anh không nên nói như vậy... Thù mới nợ cũ của chúng ta với Lão Già Tô Hoàng đó còn chưa xong mà, em còn chưa trả thù được cho cô em gái của mình thì dù có sống an nhàng em cũng cắn rứt lương tâm của mình!!! Ngày Nào Lão Ta còn sống Ngày Đó Em Vẫn Tìm Đường Giết Lão!!!"
"Đúng Vậy! Tất cả chúng ta điều có cùng một mục đích, ngày lão già đó còn ung dung trên cõi đời này, Lưu Hưng tôi không thể ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-thay-the-ki-bum/3493920/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.