" Anh đang nhìn gì vậy? ".
Tần Ngọc kéo mũ, cậu vừa bị Bồi Phong kéo ra ngoài, nói muốn dẫn cậu đi câu cá, tình huống thay đổi quá nhanh, khiến cho người ta có hơi không theo kịp.
" Chỗ đó.... " Tần Bồi Phong bẻ gãy cành cây khô trước mắt, chỉ chỉ, " Chỗ đó có một ngôi nhà ".
Tần Ngọc híp mắt, nhìn theo hướng anh chỉ, chỗ đó quả thật có một ngôi nhà hiện đại hai tầng, cách chỗ cậu không xa lắm. Còn có thể nhìn thấy nóc nhà màu đỏ, hẳn nó là một tòa nhà rất cũ rồi, dù hiện tại là tết cũng không có ai ở đó, người trong thôn cũng không muốn cho con cái mình đến đó chơi, nói nơi đó có ma quỷ.
" Ừ, sao vậy? ".
Tần Bồi Phong không lên tiếng, chỉ sâu sắc, sâu sắc ngắm nhìn căn nhà bị cỏ dại mọc um tùm kia, cảm giác mát mẻ, khiến anh càng mở rộng tầm mắt.
" Đi tới trước sẽ có một con sông nhỏ, vận khí tốt có thể câu được cá ".
" Sao mà anh biết được phía trước có con sông? ", Tần Ngọc trừng mắt nhìn, đột nhiên nghĩ đến, Tần tiên sinh hình như từng nói, cậu và anh cùng quê.
" Anh từng tới chỗ này? ".
" Từng tới ", Tần Bồi Phong buông thùng nước trong tay, nhặt lên một nhánh cây, đang tìm chỗ có mặt băng tương đối mỏng, gõ ra một cái lỗ, dùng dây buộc mồi câu, thả từ trên mặt nước xuống, động tác rất thành thạo, hoàn toàn không giống như người lớn lên ở thành phố.
" Bởi vì anh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-so-huu/1306313/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.