Sau khi tắm xong còn chưa kịp lau người đã phải lăn giường tiến hành một trận hoạt động kịch liệt dẫn đến hậu quả để lại có chút tệ hại.
Tần Ngọc bọc chăn, điên cuồng hắt hơi, cậu hít mũi một cái, khịt mũi coi thường mấy viên thuốc cảm trong tay Bồi Phong, âm thanh mang đậm giọng mũi cương ngạnh nói.
" Em không uống thuốc! ".
Không thể đút số thuốc trong tay vào miệng cậu, Tần Bồi Phong cũng bế tắc, " A Ngọc, uống thuốc mới mau khỏi bệnh "
" Không muốn, anh không biết hối cải chút nào hết! Em không muốn nhìn thấy anh, em muốn đến trường ".
" Em còn đang bị cảm mà ".
" Bị cảm thì sao? ", Tần Ngọc vừa nói vừa hắt hơi, " Vậy sao tối qua anh lại không nghĩ tới em sẽ bị cảm, hả? "
Tần Ngọc càng nói càng tức, chân từ chăn thò ra đá đá mông Bồi Phong, " Đi làm bữa sáng, nhanh lên một chút, nếu không em tới trễ ".
Tần Bồi Phong không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là để thuốc lại, xuống lầu làm bữa sáng, anh mới ra tới cửa, Tần Ngọc liền nhảy cẫng lên uống hết thuốc trên bàn, cậu đâu có ngốc, cậu muốn cho Tần Bồi Phong nhớ kĩ, phải để người này biết sợ! Nếu không cả ngày lẫn đêm đều bị bắt lăn giường, thân thể cùng thần kinh cậu đều chịu không nổi.
Tần Bồi Phong đứng ngoài cửa len lén nhìn một màn này thở phào nhẹ nhõm.
Gần đây nhiệt độ xuống thấp, thể chất người bệnh sẽ có thiên hướng lạnh, Tần Ngọc mặc hai lớp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-so-huu/1306302/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.