Tần tiên sinh là một người vô cùng dễ ở chung, anh đi qua nhiều nơi, biết rất nhiều câu chuyện không tưởng, anh thích chụp ảnh, đặc biệt ở thư phòng có một cái tủ, chứa đầy các bộ sưu tập ảnh, phần lớn đều là hình cảnh vật, Tần Ngọc cảm thấy rất hứng thứ với những thứ này.
" Tại sao không lưu trữ trong máy tính? ", Tần Ngọc không hiểu lắm, hiện giờ khoa học kỹ thuật phát triển, dùng cách thức này để lưu giữ hình ảnh, hẳn rất ít, coi như là giữ được, cũng sẽ vì khí hậu thay đổi mà rút ngắn tuổi thọ của nó.
" Anh thích cảm giác có thể chạm vào được, coi đó như một sở thích nho nhỏ ", âm thanh của Tần Bồi Phong từ phía sau vang lên, hơi thở lướt qua lỗ tai, có chút ngứa ngáy, Tần Ngọc hơi ngẩng đầu, sau gáy liền đụng phải cằm của Bồi Phong.
Tần Bồi Phong cười một tiếng, đưa tay xoa xoa đầu cậu.
" Cách một màn hình luôn là cảm giác hư ảo, chỉ có cầm ở trong tay mới là thật ", anh rút một tấm hình, đặt vào tay Tần Ngọc, " Em xem, nó có trọng lượng, có góc cạnh, em có thể chạm vào, còn có thể khóa trong tủ, có phải cảm giác có chút bất đồng không? "
Tần Ngọc vuốt ve bức hình, trên mặt còn có mùi thơm thoang thoảng.
So với cảm giác nhìn một chuỗi số liệu trên màn hình không giống nhau.
" Cơm tối đã xong, ăn cơm trước đi "
" Được ", Tần Ngọc ngoan ngoãn trả lại bộ ảnh, thật ra thì mấy ngày ở đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-so-huu/1306297/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.