Đúng lúc này cửa phòng của anh đột nhiên bị mở ra, Hi Nguyên giống như một thiên sứ nhu nhược, ôm một cái gối nhút nhát đứng ở cửa phòng: "Ba, bé con rất sợ!"
Đột nhiên nghe được tiếng của Hi Nguyên, Lăng Khắc Cốt chợt xoay người. Khi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sợ hãi của cô thì anh từ động giang haicánh tay ra, nghênh đón đứa nhỏ này sà vào lồng ngực anh.
"Saomà vẫn giống hệt như lúc còn bé vậy?" trong giọng nói của Lăng Khắc Cốtlơ đãng mang theo thương tiếc, anh ôm lấy Hi Nguyên, đặt cô lên trêngiường King to lớn.
"Không cần rời xa bé con!" Hi Nguyên ôm lấy Lăng Khắc Cốt giống như người chết đuối vớ được bè gỗ, không chịu buông tay.
Lăng Khắc Cốt buông xuống nội tâm đang giãy giụa, ngồi ở bên giường, đặt HiNguyên ở trên đùi nhẹ nhàng dụ dỗ: "Chỉ là sấm thôi, không có gì đángsợ. Ngủ đi, ta sẽ ở đây với con."
Hi Nguyên nở nụ cười ngọtngào, chạm phớt một cái lên gương mặt tuấn tú của Lăng Khắc Cốt, mới antâm vùi vào trong ngực anh: "Sau khi bé con ngủ cũng không cho ba rờiđi!"
"Được!" Lăng Khắc Cốt gật đầu một cái.
Hi Nguyên lúc này mới yên lòng nhắm mắt lại.
Nghe được tiếng hít thở đều đều của Hi Nguyên, Lăng Khắc Cốt mới nhẹ nhàngđặt cô lên trên giường. Nhưng hai tay của cô vẫn ôm chặt lấy anh, hạianh không cách nào thoát thân. Anh bất đắc dĩ thở dài, nằm ở bên cạnh Hi Nguyên, vỗ nhè nhẹ lên lưng của cô, giống như rất nhiều đêm trước đâykhi cô còn bé, dỗ dành cô ngủ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-rieng-cua-tong-giam-doc-mau-lanh/209467/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.