"Bé con?" Khi thấy HiNguyên giống như con mèo nhỏ co rúc ở trên giường, hai hàng nước mắttrong suốt lăn dài trên má cô thì Ngân Báo hết sức đau lòng. Anh cẩnthận từng li từng tí ngồi xổm xuống bên giường của cô, dùng bàn tay khẽvuốt ve sự mềm mại của cô.
Hi Nguyên giống như không nghe đượcanh gọi, hai con ngươi đen như hai trái nho chín mờ mịt nhìn phương xa,mất đi thần thái thường ngày.
"Lăng Hi Nguyên, hoàn hồn lại!" Che giấu lo lắng trong mắt, Ngân Báo lớn tiếng ở bên tai Hi Nguyên gọi cô,cũng lộ ra nụ cười bướng bỉnh xấu xa gõ xuống trán của Hi Nguyên, lậptức liền kéo thần trí Hi Nguyên trở về. Cô che lại cái trán bị gõ đau,chu cái miệng nhỏ nhắn oán trách: "Chú Ngân Báo thối! Chú muốn để cho bé con ngày mai mang cái u lớn mà đi học sao?"
"Ha ha ha! Như vậy không phải rất tuyệt sao? Rất đặc biệt!" Ngân Báo ôm bụng, cười đến rất tùy ý.
"Chú thối, con cũng muốn cho chú một cái u như vậy đi tới trường học! Stop!" Hi Nguyên bất mãn leo lên người Ngân Báo, đưa tay ra dùng sức hướng lên đỉnh đầu hắn gõ xuống.
"Đừng! Bé con tha mạng!" Ngân Báo vừa làm bộ như rất đau, vừa hướng Hi Nguyên cầu xin tha thứ.
"Xem lần sau chú còn dám gõ lên trán bé con không?!" Hi Nguyên treo ngược ởtrên cổ của Ngân Báo, kiêu ngạo mà ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, độngtác giắt lên người anh của cô khiến cho hai chân cô không tự chủ cuốnlấy hông của Ngân Báo, thân thể của hai người dán gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-rieng-cua-tong-giam-doc-mau-lanh/209461/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.