"Khắc Cốt, anh thật muốn thu dưỡng con gái của Dã Lang?” vẻ mặt Tưởng Lệ Văn không cam lòng nhìn Lăng Khắc Cốt đưng đứng đưa lưng về phía cô ta, trong mắt có oán khí hiểm độc.
"Chuyện của tôi không cần cô quan tâm!" Lăng Khắc Cốt xoay người, ánh mắt lạnh lùng giống như một thanh kiếm sắc bén, khí lạnh bức người.
"Chẳng lẽ anh đã quên Lạc Băng? Còn có em chịu phạt . . . . . ." Lời Tưởng Lệ Văn nói còn chưa nói hết, liền bắt đầu nghẹn ngào. Đôi mắt đẹp diễm lệ ẩn hiện nước mắn oán giận, giống như mang vô vàn uất ức.
"Tôi không quên! Dã Lang chết rồi, không nên lại nhắc đến hắn!" Lăng Khắc Cốt lạnh lùng lướt qua Tưởng Lệ Văn, đi lên lầu, "Không cho phép nhắc đến Dã Lang ở trước mặt bé con!"
Bé con! Bé con!
Kể từ khi cái con nha đầu xấu xí Hi Nguyên đó đến lâu đài Tinh Nguyệt, Lăng Khắc Cốt liền đuổi cô ra ngoài, bởi vì sợ cô tổn thương nha đầu xấu xí kia.
Mặt xinh đẹp của Tưởng Lệ Văn bởi vì ghen tỵ mà biến hình.
Cô sẽ không để cho cái nha đầu xấu xí đó trở thành bảo bối của Khắc Cốt!
Ở trên giường được phủ màn che, thân thể nhỏ bé của Hi Nguyên lo lắng giãy dụa. Hai hàng lông mày thanh tú nhíu chặt lại một chỗ, trên mặt lộ ra vẻ khổ sở.
Trong sương mù lóe lên một bộ mặt đeo mặt nạ chim ưng, dưới mặt nạ là một đôi con ngươi hắc ám tham lam khát máu, người kia triển khai cuộc chém giết tanh máu.
Vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-rieng-cua-tong-giam-doc-mau-lanh/209446/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.