Thượng Tễ lập tứcvui vẻ cười. Anh ôm cổ Tiểu Phàm, kích động nói: "Tiểu Phàm, em là emgái của anh thật là tốt. Anh đã nói nha đầu Tiểu Phi kia nhìn thế nàocũng không giống cha, cũng chả giống mẹ, thì ra là con bé căn bản là đồgiả mạo."
"Tiểu Tễ, mặc dù Tiểu Phi không phải con gái của nhà họ Lăng chúng ta, nhưng cũng là một tay mẹ nuôi lớn, con cũng không thểchỉ vì từ nhỏ không hợp nhau với với bé mà bài xích nó. Mấy ngày nay tâm tinh của con bé sa sút, chúng ta vẫn là nên quan tâm tới con bé mộtchút." Hi Nguyên nhớ tới mấy ngày nay Tiểu Phi an tĩnh khác thường, cóchút bận tâm nói.
Mặc kệ Tiểu Phi có phải luôn chọc giận cô haykhông, dù sao đó cũng là con gái do cô nuôi lớn, con gái nuôi cũng làcon gái, cô sẽ dùng tình yêu ruột thịt để thương yêu Tiểu Phi.
"Lòng dạ đàn bà!" Thượng Tễ không tùy tiện lắc đầu. Là anh biết lòng dạ thiện lương của mẹ, chưa bao giờ ghi nhớ lỗi của người khác, dễ dàng tha thứngười.
"Tiểu Tễ! Con có tin con còn nói thêm lời nữa mẹ liền đuổi con ra khỏi lâu đài Tinh Nguyệt hay không!" Hi Nguyên sưng mặt lên, lấy ra uy nghiêm của trưởng bối quát lên.
"Được, được được. Con sẽcoi tiểu ma nữ kia như em gái để mà thương yêu." Thượng Tễ thấy mẹ tứcgiận, lập tức giơ hai tay lên đầu hàng. Anh ai cũng có thể không để ýtới, chính là không thể chọc mẹ tức giận.
"Tiểu Tễ, Duẫn Nhikhông có cùng về với con sao?" Hi Nguyên đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-rieng-cua-tong-giam-doc-mau-lanh/1220238/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.