Cách châu báu ThượngHi còn khoảng hơn 100 mét, Tiểu Phàm liền kêu Thẩm Đan dừng xe. Cô cũngkhông muốn để người ta thấy Thẩm Đan đưa cô tới.
Thẩm Đan ôm lấy hông của Tiểu Phàm, ngón trỏ vuốt ve cánh môi của cô: "Nhớ nghĩ tới tôi."
Tiểu Phàm đẩy Thẩm Đan ra, đỏ mặt trừng anh: "Đừng có mơ!"
Cô vội vàng mở cửa xe nhảy xuống. Cho đến khi đã chạy vào Châu báu Thượng Hi, gương mặt đỏ hồng của cô vẫn không giảm đi.
Thấy Hi Nguyên, cô vội vàng cung kính cúi người: "Phu nhân khỏe."
Hi Nguyên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của cô, hòa ái cười nói: "Chạy tới hả?"
Tiểu Phàm ngượng ngùng gãi gãi cái ót, giải thích với Hi Nguyên: "Hôm nay không cẩn thận dậy muộn ạ."
Hi Nguyên nghe xong, xoa xoa đầu của cô, đầy yêu thương nói: "Không cần phải gấp, tới công ty muộn một chút cũng không sao."
"Tới muộn luôn không nên. Huống chi mỗi lúc cháu có tiết học thì lại phảitới trường, thời gian thực sự ở công ty làm việc cũng không nhiều lắm,cháu nên nỗ lực làm việc cho tốt mới phải." Tiểu Phàm nhìn Hi Nguyên lộra khuôn mặt tươi cười khả ái, nụ cười của cô khiến Hi Nguyên sửng sốt.Gương mặt này sao càng nhìn lại càng cảm thấy vô cùng quen thuộc? Cô cảm thấy mình và Tiểu Phàm dường như đã quen biết từ kiếp trước vậy, côthật muốn có một cô con gái giống như Tiẻu Phàm.
"Cháu cỗ gắng hết sức là tốt rồi." Hi Nguyên vỗ vỗ bả vai Tiểu Phàm, cười đi trở về phòng làm việc của mình.
Tiểu Phàm đối với sự khéo hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-rieng-cua-tong-giam-doc-mau-lanh/1220234/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.