"Tổng giám đốc, tìmđược thi thể Miêu Đầu Ưng tại vùng ngoại ô." Một thủ hạ đi tới bên cạnhLăng Khắc Cốt, cung kính nói. Anh ta đưa cho Lăng Khắc Cốt một đốnghình. Khi Lăng Khắc Cốt thấy mặt của Diệp Bưu trong tấm ảnh thì kinhngạc sửng sốt: "Tại sao lại là hắn?" Miêu Đầu Ưng lại là quản gia Diệp! Nhận biết này khiến Lăng Khắc Cốt khiếp sợ không thôi. Miêu Đầu Ưng ẩn mình vào lâu đài Tinh Nguyệt, vậy mà không ai phát giác. "Bấm điện thoại gọi Bách Hổ cho tôi." Lăng Khắc Cốt lập tức ra lệnh cho trợ thủ sau lưng. "Dạ!" Lăng Khắc Cốt nhận lấy điện thoại trợ thủ đưa cho anh, đứng lên, đi về phía cửa sổ sát đất nhìn ra phía ngoài. "Lão đại, bà xã tôi bây giờ đang trong phòng sinh, nếu như anh không cóchuyện quan trọng, đừng quấy rầy tôi!" giọng nói của Bách Hổ có chútkhẩn trương cùng nóng nảy. "Tôi chỉ hỏi cậu một vấn đề." LăngKhắc Cốt nghe được Doãn Nhạc đang chuẩn bị sinh con, liền hỏi ngắn gọn,"Diệp Bưu là ai giới thiệu vào lâu đài Tinh Nguyệt?" "Diệp Bưu?Anh ta chính là thuộc hạ của Lệ Văn. Lúc ấy, sau khi bác Thẩm rời đi,Lệ Văn liền giới thiệu hắn tới làm. Người này có vấn đề sao?" Bách Hổkhông hiểu hỏi. "Diệp Bưu chính là Miêu Đầu Ưng." đôi mày kiếm của Lăng Khắc Cốt nhíu chặt lại, trong lòng mơ hồ có một loại nghi ngờ. "Miêu Đầu Ưng? !" Bách Hổ đầy khiếp sợ kêu to, "Lão đại, tôi không biết. Diệp Bưu đi theo bên cạnh Lệ Văn có tới mười năm rồi, tôi còn tưởng rằngngười này không có vấn đề gì, cho nên cũng không có cho điều tra hắn." "Thật may là chưa tạo thành tổn thất gì quá lớn." Lăng Khắc Cốt xoa xoa mi tâm, tâm tình có chút buồn bực. Không ngờ Miêu Đầu Ưng lại chính là thuộc hạ của Lệ Văn. Lệ Văn và hắn sao lại cùng chung một chỗ? Năm đó, Lệ Văn không phải nói, Miêu Đầu Ưng cho người thay nhau cưỡng bứccô ta sao? Người mà cô ta hận không thể tự tay giết, sao có thể trởthành trợ thủ của cô ta được? Giác quan nhạy bén của Lăng Khắc Cốt đột nhiên nhận thấy được những tia quỷ dị. Chẳng lẽ Lệ Văn lừa anh? "Lão đại, bà xã tôi sinh! Tôi có con gái! Lão đại, tôi không thể nói tiếp,tôi phải vào trong với Nhạc Nhạc!" Bách Hổ lo lắng cúp điện thoại. Nghe được Doãn Nhạc sinh con gái, Lăng Khắc Cốt mỉm cười: "Tiểu tử này, cũng làm cha rồi, vẫn còn nóng nảy như vậy." Anh xoay người hỏi trợ thủ: "Thủ hạ của Miêu Đầu Ưng có kẻ nào chạy thoát không?" "Toàn bộ đã quét sạch." "Từ Tài vụ ở tổng bộ chuyển một tỷ tới đây, xây dựng lại xưởng bị lửa thiêu hủy, còn cậu phụ trách trấn an tinh thần của đám công nhân và người nhà của họ, trong thời gian nhanh nhất khôi phục sản xuất." Lăng Khắc Cốtquả quyết hạ lệnh. Vụ án phóng hỏa này rốt cuộc đã nhanh chóng được giải quyết, anh có thể nhẹ nhóm hơn chút rồi. Thời gian còn dư lại, anh muốn cùng với bé con vui chơi một chút cho thỏa. Nhớ tới Hi Nguyên, khóe môi anh liền lặng lẽ nâng lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt. . . . . . . Hi Nguyên lôi kéo Tiểu Tễ dạo phố xong trở về đến khách sạn. Những ngàynày, Lăng Khắc Cốt loay hoay không thấy đến bóng dáng đâu, mẹ con các cô không thể làm gì khác hơn là tự mình tìm một vài trò vui, nếu khôngnhất định sẽ buồn chết. Một người đàn ông cao lớn thoáng lướt qua cô, vừa đi qua bên cạnh cô chợt quay đầu lại, dùng âm thanh đầy vuimừng gọi: "Thượng Hi? !" Nghe được có người gọi tên mình, HiNguyên bồn chồn xoay người lại. Khi thấy gương mặt đẹp trai quen thuộccủa Zu Cuella liên mừng như điên nhào vào trong ngực anh: "Zu! Sao anhlại có rảnh rỗi mà tới Mĩ vậy?" "Làm phỏng vấn thường kỳ thôi."Zu Cuella si tình nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh khiết của Hi Nguyên, mừng như điên hỏi, "Thượng Hi, những năm này em trốn ở nơi nào hả? Lăng Khắc Cốt nói em chết rồi, tôi đã đau lòng rất lâu." "Nước Pháp." Hi Nguyên thần thần bí bí cười nói, "Cách anh rất gần." "Paris?" Zu Cuella kinh ngạc không thôi. Sau khi biết Thượng Hi chết, anh mấtmác bỏ đến Pháp du học. Bà nội muốn anh kế nhiệm Quốc vương Đan Mạch,anh cũng không có có tâm tình. Không ngờ Thượng Hi lại sống ngay bêncạnh anh, thế mà anh lại không biết gì cả. "Ừ." Hi Nguyên cườiđến cực kỳ mỹ lệ. Zu là hoàng tử Đan Mạch, mặc dù đi du học ở Paris rấtbề bộn, nhưng vẫn là đứa con yêu của giới truyền thông như cũ, các báođua nhau đưa tin tức về việc du học ở Pháp của anh. Cho nên dù vẫn luônbiết anh ở một nơi rất gần cô. Nhưng giữa lúc tâm tư cô như tro tàn, thì ai cũng chẳng muốn gặp. "Nha đầu độc ác!" Zu Cuella bất mãn xoa tóc Hi Nguyên. Thượng Tễ vẫn đứng ở sau lưng Hi Nguyên dùng giọng điệu bất mãn hỏi "Mẹ, con muốn đi tìm cha." "Tiểu Tễ, mau chào bác họ đi con." Hi Nguyên ôm lấy Thượng Tễ, cười nói vớiZu Cuella, "Zu, đây là con trai em, rất tuấn tú phải không?" "Con trai của em? Là của Lăng Khắc Cốt sao?" Zu Cuella thấy gương mặt Thượng Tễ giống Lăng Khắc Cốt như đúc thì không chút nghi ngờ hỏi, "Anh tabiết không?" "Mới vừa biết." Hi Nguyên cắn cắn miệng, trầm ngâm một lát mới trả lời, "Gần đây em đã trở lại bên cạnh anh ấy rồi." "Em hạnh phúc là tốt rồi." Zu Cuella thất hồn lạc phách (mất hồn) thu tay lại, trên mặt có loại cô đơn không cách nào nói rõ. Cho tới bây giờ, Thượng Hi cũng không thuộc về anh. Đau lòng đi qua, anh rất nhanh khôi phục nụ cười: "Thượng Hi, vẫn còn hậnbà nội sao? Những năm qua bà cứ một mực tự trách bản thân, người độtnhiên già đi rất nhiều. Có rãnh rỗi cùng tôi đi thăm bà một chút." "Em vẫn còn chưa có chuẩn bị tốt tâm lý." Mặc dù đối với chuyện quá khứ côcũng đã dần dần quên được, nhưng vẫn chưa thể quên đi tất cả, chuẩn bịtâm lý để một lần nữa đón nhận những thân thích là đám người hoàn giaĐan Mạch kia. “Có lẽ chưa tới lúc, chờ tới khi em có thể thản nhiên đốidiện với bà nội Khải Sắt Lâm, không còn ghi hận chút nào, em sẽ trở về." "Cùng tôi đi uống ly cà phê." Zu Cuella không nỡ để Hi Nguyên rời đi, anhtham lam nhìn cô, muốn ghi sâu dung nhan của cô vào trong đầu. "Được." Hi Nguyên cười đồng ý. Zu Cuella nhận lấy Thượng Tễ, nói với Hi Nguyên: "Thượng Hi, tôi giúp em bế tiểu quỷ này." "Bác họ, cháu là trai đẹp, không phải tiểu quỷ!" Thượng Tễ bất mãn kháng nghị. "Tiểu Suất Ca? Thế nào mà giống hệt con mèo nhỏ là mẹ con?" Zu Cuella hài hước trêu chọc Tiểu Tễ. "Heo sắc lang! Tôi với Tiểu Tễ giống thì thế nào?" Hi Nguyên đạp Zu Cuella, dã man nhìn anh chằm chằm. "Cùng một kiểu xù lông!" Zu Cuella nói xong, ôm Tiểu Tễ bỏ chạy. Hi Nguyên giận đến thiếu chút nữa oa oa kêu to. Zu Cuella chọn phòng cà phê nằm ở nơi phồn hoa nhất trong khu trung tâm thành phố, không gian hết sức ưu nhã. Tiểu Tễ say sưa ăn bánh trứng ngon lành, một đôi tròng mắt đen bướng bỉnhkhông ngừng bất an đảo qua đảo lại giữa mẹ cậu và Zu Cuella. Zu Cuella uống một hớp cà phê, say mê nói: "Vẫn là mùi vị cũ đó, mùi thơm rất thuần." "Em mới phát hiện ra anh là người rất thích hoài niệm." Hi Nguyên nghịch ngợm cười nói. Zu Cuella nghiêm nghị cầm tay Hi Nguyên: "Tôi là người rất thích hoàiniệm, cho nên những năm qua, trong lòng của tôi vẫn chỉ có một người con gái." Hi Nguyên lúng túng rút tay về, làm bộ như nghe không hiểu lời của anh. "Thượng Hi, nếu như Lăng Khắc Cốt không phải món em thích, em có thể suy nghĩmột chút tới tôi hay không?" Zu Cuellamang theo chút ưu sầu, nhìn HiNguyên. "Em mới vừa trở về bên cạnh anh ấy, anh liền đã rủa em rồi." Hi Nguyên không vui đẩy tay Zu Cuella xuống. "Tôi chỉ nói là nếu như. . . . . ." Zu Cuellalộ ra một nụ cười thoáng có chút đắng chát, mất mác khuấy ly cà phê. "Zu, em. . . . . ." Hi Nguyên vừa định an ủi Zu Cuella một câu, ánh mắt liền bị hai bóng người thu hút chú ý. Tưởng Lệ Văn mặc một bộ đồ có hoa văn màu tím, kéo cánh tay Lăng Khắc Cốt đi vào tiệm cà phê, cười đến cực kỳ quyến rũ. Hi Nguyên có chút tức giận nhìn anh chằm chằm đang nắm tay nắm cửa. Lăng Khắc Cốt không rảnh cùng hai mẹ con bọn họ đi dạo phố, vậy mà lại nhànnhã cùng Tưởng Lệ Văn ra ngoài uống cà phê! Còn thân mật như vậy! Hi Nguyên ghen tỵ trừng lớn mắt, hận không được xông lên tách Lăng Khắc Cốt cùng Tưởng Lệ Văn ra. Bọn họ ngồi cách vị trí cô không xa, Hi Nguyên chỉ thấy lưng Lăng Khắc Cốt, lại có thể thấy rõ nhất cử nhất động của Tưởng Lệ Văn. "KhắcCốt, anh lâu như vậy không có tới tìm em." Tưởng Lệ Văn làm nũng vớiLăng Khắc Cốt, đôi môi mỏng quyến rũ nhìn như đang chu lên, con mắt đẹphíp lại cười đầy mị hoặc. "Khí sắc của em rất tốt." giọng của Lăng Khắc Cốt có chút lạnh lùng. "Sao có thể tốt được? Em nhớ anh tới gầy cả người luôn rồi." Tưởng Lệ Văn u oán liếc nhìn Lăng Khắc Cốt. "Lệ Văn, em có chuyện gì lừa gạt tôi hay không?" Lăng Khắc Cốt đột nhiên mở miệng. "Lừa gạt anh? Không có!" Tưởng Lệ Văn chột dạ, sắc mặt tái nhợt, chỉ là ả che đậy được rất tốt, nụ cười như cũ giắt trên mặt. "Lệ Văn, tôi vẫn rất tin tưởng em, mong rằng em sẽ không để cho tôi thấtvọng." Lời nói của Lăng Khắc Cốt mang theo tia uy hiếp không dễ phátgiác. "Khắc Cốt. . . . . ." Tưởng Lệ Văn xinh đẹp quấn lên cánhtay Lăng Khắc Cốt, cố gắng dùng sức quyến rũ phái nữ để quấy nhiễu suynghĩ của Lăng Khắc Cốt. Cái đề tài này quá nguy hiểm, không thể tiếp tục nữa. Hi Nguyên nghe không hiểu bọn họ nói gì, lại thấy Tưởng Lệ Văn quấn ở trên người Lăng Khắc Cốt, vậy mà anh lại không có đẩy ra. Cô tức giận đếnđánh rơi cái muỗng, nói với Zu Cuella: "Zu, chúng ta đi!" "Thượng Hi, em làm sao vậy?" Zu Cuella cũng không có thấy hai người Lăng Khắc Cốt, cho nên không hiểu nhìn Hi Nguyên mặt đột nhiên biến sắc. "Em không muốn ở lại Newyork nữa, em muốn về nước." Hi Nguyên ôm lấy Thượng Tễ, quật cường nói. "Trở về nước? Đột ngột như vậy?" Vốn đang trò chuyện thật tốt, Thượng Hi làm sao sẽ đột nhiên muốn rời đi? Zu Cuella trưng ra dáng vẻ hòa thượng, gãi đầu. "Có rãnh rỗi em sẽ gọi điện thoại cho anh." Hi Nguyên hung hăng trợn mắtnhìn bóng lưng Lăng Khắc Cốt một cái, liền xoay người rời khỏi phòng càphê. Lăng Khắc Cốt cũng không có phát hiện Hi Nguyên, anh khôngnhẫn nại đẩy Tưởng Lệ Văn ra, móc ra một điếu xì gà đốt, xuyên thấu quatầng tầng khói mù luẩn quẩn nhìn vẻ mặt có chút chột dạ của Tưởng LệVăn, âm lãnh nói: "Diệp Bưu chính là Miêu Đầu Ưng." "Khắc Cốt,không thể nào?" Tưởng Lệ Văn khẩn trương nắm chặt quả đấm, ả cố gắng đểcho nụ cười của mình trở nên bình thương chút, nhưng đôi môi run rẩy vẫn tiết lộ ả đang khẩn trương. "Điểm này em không phải còn rõ rànghơn tôi sao?" Lăng Khắc Cốt vô tình cười lạnh. Người dám ở trước mặt anh diễn trò, Tưởng Lệ Văn vẫn là đầu tiên. Bởi vì trong tâm vẫn luôn đốivới cô ta áy náy cùng cảm kích, anh mới không thể kịp thời phát hiện sựgiải hoạt của cô ta. "Anh có ý tứ gì?" Tưởng Lệ Văn lập tức trởmặt, ả đứng lên, cố làm ra vẻ căm tức nói, "Trong sạch của em là bị Miêu Đầu Ưng hủy! Nếu như mà em biết Diệp Bưu là Miêu Đầu Ưng, em sao có thể để hắn thành trợ thủ của em. Khắc Cốt, anh không tin em khiến cho emrất đau lòng. Vì Băng Nhi, cả đời em bị phá hủy, còn mất đi người đànông mà em thích nhất, cả đời này em chính là một người bất hạnh. KhắcCốt, hẹn gặp lại!" Tưởng Lệ Văn càng nói càng uất ức, nói xonglời cuối cùng thậm chí chảy nước mắt. Ả run rẩy đôi môi, lấy tay quẹtnước mắt chạy đi. Nhìn bóng lưng của ả, mắt phượng hẹp dài của Lăng Khắc Cốt khẽ nheo lại, lộ ra ánh sáng lạnh quỷ dị. . . . . . . Hi Nguyên mang theo Tiểu Tễ trở lại khách sạn, liền bắt đầu thu dọn đồ đạc. Khi Lăng Khắc Cốt trở lại khách sạn thì cô cùng Tiểu Tễ đã ngồi trên máy bay trở về nước. "Mẹ, sao chúng ta lại vứt bỏ cha như vậy?" Tiểu Tễ kéo cằm, hỏi Hi Nguyên ở bên đang giả vờ ngủ say. "Bởi vì hắn hư!" Hi Nguyên tức giận nắm chặt quả đấm. Lăng Khắc Cốt tên khốn to xác! Dám giấu cô đi gặp người phụ nữ khác! Lần này, cô sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh! "Nhưng là, con rất thích ông ấy" Tiểu Tễ tiếc nuối than thở. Tiểu Tễ gương mặt lạnh lùng giờ nhăn như cái bị rách, nhìn baby nhăn nhăn nhúm nhúm đó trongngực, còn không hiểu nổi hàm nghĩa của từ vợ rốt cuộc là cái gì. "Mít ướt! Khi thì khóc khi lại cười." Cậu bất đắc dĩ nhún nhún vai. "Dì bế con nào." Hi Nguyên sợ Tiểu Tễ lại làm Duẫn Nhi khóc nữa, liền cười nhận lấy Duẫn Nhi. Duẫn Nhi trở nên an tĩnh rất nhiều, đôi mắt to tròn trong sáng của cô bé thi thoảng nhìn về phía Tiểu Tễ. "Duẫn Nhi thật đáng yêu." Hi Nguyên lập tức liền thích tiểu baby này. "Hi Nguyên, hai mẹ con ở lại ăn tối đi. Bách Hổ nếu như mà biết cậu cònsống, không biết sẽ kích động đến thế nào đâu." Doãn Nhạc cầm bình sữacho đứa bé uống, cười nói với Hi Nguyên. "Mình sợ Chú Bách Hổ đánh mình." Hi Nguyên nghịch ngợm lè lưỡi. Quả đấm của Chú Bách Hổ rắn như vậy, nếu như chú ấy giận cô, cô có thể lãnh đủ. "Không biết, anh ấy mà muốn đánh người, mình sẽ thay cậu gánh vác." Doãn Nhạcngây thơ cười, hai lúm đồng tiền ở khóe môi cô nở rộ, cười đến hết sứcngọt ngào. Bách Hổ quyền cước mặc dù lợi hại, nhưng ở nhà chínhlà một con mèo bệnh, căn bản không dám phát uy. Chỉ cần cô trợn mắt, anh liền ngoan ngoãn chịu thua. Nhớ lại lúc trước vô tình gặp đượcBách Hổ, ở chung, yêu nhau, hiểu lầm, hợp lại. . . . . . Cô cảm thấymình thật hạnh phúc. Nếu như ban đầu cô gặp không phải Bách Hổ, thì hiện tại cô sao có thể có được cuộc sống hạnh phúc như thế này. Buổitối, thời điểm khi Bách Hổ nhìn thấy Hi Nguyên, cũng không có quá nhiềukhiếp sợ, hình như đã sớm biết Hi Nguyên còn sống vậy. Anh chỉ là đưabàn tay ra, ở sau đầu Hi Nguyên cốc một cái: "Hiện tại mới nhớ tới chúvà Nhạc Nhạc?" "Đau quá." Hi Nguyên xoa ót bị đánh, chu cái miệng nhỏ nhắn oán trách. Doãn Nhạc thần thần bí bí lôi kéo áo Bách Hổ: "Bách Hổ, anh biết Hi Nguyên không có chết?" Bách Hổ trợn to hai mắt, kiêu ngạo nói: "Em thật coi anh là con cọp giấy?Đám thủ hạ tinh anh kia của anh ngay cả chuyện Tổng thống Mĩ hôm nay lên giường cùng phụ nữ nào cũng có thể tra được, lại không tra ra đượcchuyện sống chết của Hi Nguyên sao?" "Bách Hổ, anh thật sự thầnthông như vậy sao?" Mặc dù biết ông xã là một nhân vật rất lợi hại, côlại chưa từng đi sâu tìm hiểu rõ công việc của anh. "Chồng em đây chỉ cần đằng hắng một cái, Tổng bộ FBI nước Mĩ sẽ phải động đất." Bách Hổ hả hê cười nói. Ở trước mặt Nhạc Nhạc, anh chính là một người đànông vô cùng yêu vợ, chưa từng khoe khoang tiền tài và năng lực của bảnthân. "Chú Bách Hổ, " Hi Nguyên nghịch ngợm nói, "Nhạc Nhạc nhà chúng ta nhát gan, sẽ bị chú dọa sợ đấy." Bách Hổ cười lớn ôm Doãn Nhạc, hôn một cái lên môi cô: "Nhạc Nhạc mới không sợ chú." Nên nói anh sợ Nhạc Nhạc mới đúng. Doãn Nhạc nhón đầu ngón chân lên, ở bên tai Bách Hổ thì thầm câu gì đó. Bách Hổ nghe xong, sải bước đi về hướng Tiểu Tễ, một tay nhấc cậu lên, ánhmắt lấp lánh nhìn cậu nhóc, sau đó hài lòng gật đầu: "Lá gan không nhỏ,đúng tiêu chuẩn làm con rể của ta!" Tiểu Tễ còn chưa có hiểu rõ chuyện gì xảy ra, liền nghe thấy tiếng cười của mẹ và dì Nhạc Nhạc. Lúc này, cửa nhà Bách Hổ đột nhiên bị người đá văng ra, Lăng Khắc Cốt bộdạng xốc xếch mà mệt mỏi xông vào, vừa nhìn thấy Hi Nguyên, liền lo lắng tiến lên ôm lấy cô: "Bé con, không cho vứt bỏ anh nữa!" Hi Nguyên đẩy Lăng Khắc Cốt ra, giễu cợt nói: "Anh có Tưởng Lệ Văn rồi, còn cần tôi sao?" "Lệ Văn?" mày kiếm của Lăng Khắc Cốt nhíu lại, "Anh và cô ta có cái gì chứ." "Quán cà phê, đừng bảo là hai người không có hẹn hò ở đó!" Hi Nguyên chu cáimiệng nhỏ nhắn, nhìn chằm chằm Lăng Khắc Cốt đầy xa cách. "Emnhìn thấy rồi hả ?" Lăng Khắc Cốt sờ sờ cái trán, "Bé con, anh gặp cô ta là để nói chuyện. Không phải như tưởng tượng của em đâu." "Thật?" Hi Nguyên không tin ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên. Doãn Nhạc lôi kéo Hi Nguyên đi tới một bên, khuyên cô: "Hi Nguyên, cậu phảitin tưởng anh ấy. Anh ấy không thể nào lại yêu con mụ yêu tinh Tưởng LệVăn kia. Mình còn nhớ cái trận mà anh ấy biết cậu chết, anh ấy từng tựsát nhiều lần, là mấy người Bách Hổ nhắm mắt theo đuôi trông chừng, mớikhiến anh ấy không gặp chuyện. Chỉ vì cậu, anh ấy ngay cả mạng cũngkhông cần, sao có thể phản bội cậu đi yêu người khác?" "Anh ấy tự sát?" Hi Nguyên nghe được lời Doãn Nhạc nói, trong lòng căng thẳng. Côkhông ngờ anh sẽ làm như vậy, anh Thẩm cũng không có nói với cô. Cô vẫn cho là Lăng Khắc Cốt sống rất tốt. "Không tin cậu đi xem cổ tay anh ấy mà xem, trên đó có một vết sẹo dài rấtsâu." Doãn Nhạc bĩu bĩu môi nhìn Hi Nguyên, ý bảo chính cô tự mình đi mà xem chứng cứ. Hi Nguyên run rẩy đến gần Lăng Khắc Cốt, nhấc tay anh lên nhìn. Quả nhiên, cổ tay anh ở chỗ bị ống tay áo che kín có một vế sẹo dài nhìnrất giữ tợn. Năm đó anh nhất định là đã ôm ý định nhất định chết nên mới có thể tạo ra một vết cắt sâu đến như vậy. "Đồ ngốc! Ai cho anh không biết quý trọng bản thân như vậy?" Lăng Khắc Cốt một tay ôm lấy Hi Nguyên vào trong ngực, thâm tình nói: "Em sống, anh sống. Em chết, anh chết." "Đồ ngốc!" Hi Nguyên chảy nước mắt trách cứ Lăng Khắc Cốt, "Nếu như anhchết, em sẽ chẳng coi thường mang sống của mình như vậy đâu. Em sẽ tìmvô số người tình, để cho anh ở dưới lòng đất ghen tỵ chết đi!" "Anh sẽ không cho em cơ hội!" Lăng Khắc Cốt cuồng dã hôn môi Hi Nguyên. Hi Nguyên nén lệ nghênh đón nụ hôn của Lăng Khắc Cốt. Giờ khắc này, côthật sâu cảm nhận được Lăng Khắc Cốt yêu thương cô tới mức nào. Nếu như không phải là bởi vì thâm tình của anh, cô đã không tha thứ anh, chạy về Trung Quốc. Bị Lăng Khắc Cốt ôm vào trong ngực, cô lặng lẽ cảm kích cái chương trình trên TV kia đã để cô trở về nước thăm anh. Chiếc kẹp cravate khảm chữ "love" trước ngực Lăng Khắc Cốt lóe hào quang chói mắt, hình như cũng vui mừng trước đôi người tình gương vỡ lại lànhtrước mắt này. Thấy Lăng Khắc Cốt và Hi Nguyên cởi bỏ được hếthiểu lầm, Bách Hổ nắm bả vai Doãn Nhạc, sảng lãng cười to: "Tốt lắm, bọn họ hòa hợp rồi chúng ta nên cười mới đúng." "Tiên sinh, phu nhân, có muốn ăn cơm hay không?" Lúc này, người giúp việc cung kính đi tới, hỏi ý của chủ. Bách Hổ sảng lãng gật đầu: "Chuẩn bị ăn cơm! Hôm nay chúng ta phải ăn mừng một trận mới được." "Ăn mừng làm sao có thể thiếu chúng tôi?" Lúc này, Sơn Miêu tà mị cười đi vào, Thang Mang Lâm đã có có bầu đi theo bên cạnh anh. "Còn có chúng tôi!" Theo sát đi vào là Thanh Long và Khanh Khanh. Chỉ thấy bàn tay của anh dùng sức siết chặt lấy hông của Khanh Khanh, dẫn cô vào nhà Bách Hổ. "Buông tay!" Khanh Khanh bất đắc dĩ nhìn chằm chằm Thanh Long, nghĩ đẩy tay của anh ra. Tròng mắt đen ở sau tròng kính của Thanh Long lóe sáng loáng, anh dính vàobên tai Khanh Khanh uy hiếp nói: "Không ngoan buổi tối tăng gấp bộitrừng phạt!" "Thanh Long!" con ngươi diễm lệ của Khanh Khanh lóeánh sáng tức giận. Cô cắn răng nghiến lợi nhéo cánh tay Thanh Long đặt ở bên hông, trưng ra một nụ cười khó coi nói, "Anh có phải đàn ông haykhông? Trừ uy hiếp tôi, anh còn có thể làm được cái gì?" "MaiDiklah ô." Thanh Long cố ý dùng Anh văn sứt sẹo trả lời. Tiếng cười củaanh có mấy phần tà ác, Khanh Khanh giận đến mặt đỏ bừng. Ngân Báo vỗ vỗ bả vai Thanh Long, hài hước nói: "Hai người không thể có một ngày không gây gổ hay sao?" "Bọn họ nếu không gây gổ, mặt trời chắc phải mọc từ hướng tây." Sơn Miêu làm bộ hiểu biết rỗ trêu nói. Kể từ mấy năm trước, bắt đầu từ khi Thanh Long ở "Nhân Gian Tiên Cảnh" gặp được Khanh Khanh, hai người này vĩnh viễn mồm miệng đấu đá, nhưng kỳquái là bọn họ lại cũng đồng thời ở chung một chỗ với nhau đã rất nhiềunăm, lại cũng không kết hôn, cũng không chia tay, cứ như vậy kéo dài tới hiện tại. Thật không biết Thanh Long rốt cuộc có chủ ý gì. "ChúThanh Long, chú Sơn Miêu, chú Ngân Báo, thím trẻ, các vị làm sao biếtcháu đã trở về?" Hi Nguyên bồn chồn nhìn mấy người tiến vào. "Bên cạnh cháu có gian tế." Sơn Miêu nhéo nhéo gương mặt của Hi Nguyên, hài hước nói. Hi Nguyên hoài nghi nhìn Doãn Nhạc một chút, Doãn Nhạc bị sợ đến vội vàng lắc đầu. "Không phải là mình." "Cháu không cần đoán mò. Là lão đại!" Ngân Báo nhéo chặt mũi dọc dừa của HiNguyên, bướng bỉnh cười nói, "Thời khắc chứng kiến kì ích đã đến. Nhắmmắt lại." "Có ý gì?" Hi Nguyên không hiểu chớp mắt mấy cái. Cáigì gọi là thời khắc chứng kiến kỳ tích? Giọng của Ngân Báo thế nhưnggiống y như giọng điệu trên cái tiết mục "Chứng kiến" trên ti vi giốnghệt nhau, nghe thật buồn cười. "Bí mật." Ngân Báo nháy mắt mấycái. Anh đẩy Hi Nguyên tới trước mặt Lăng Khắc Cốt, sau đó nhỏ giọngnói, "Nhắm mắt lại, kỳ tích lập tức xuất hiện." Hi Nguyên liếcnhìn Lăng Khắc Cốt đang mang ý cười nhàn nhạt, không biết trong hồ lôcủa anh bán thuốc gì. Cô lo lắng nhắm mắt lại xong, lại he hé mắt muốnnhìn trộm một cái. "Dám nhìn lén? Nên phạt!" Thanh Long từ trong túi móc ra một dải lụa mềm, buộc kín mắt Hi Nguyên lại. Hi Nguyên trong lúc nhất thời cái gì cũng không nhìn thấy được, trước mắtđen sì sì một mảnh. Cô chỉ nghe được Doãn Nhạc vui mừng thét chói taicùng tiếng cười vui vẻ của con trai. Khi dải lụa bị cởi ra, cô nhìn thấy khắp phòng tràn ngập bóng bay, trên mỗi trái bong lại viết dòng chứ “I love U”. "Mọi người sao lại làm được như vậy?" Hi Nguyên kinh ngạc há hốc mồm. "Lão đại vừa xuống máy bay thì gọi điện thoại cho chúng tôi, ra lệnh chochúng tôi thổi mấy trái bóng bay. Bé con, cháu xem, miệng của tôi cũngméo luôn rồi đây này." Ngân Báo tính như trẻ con nói. "Đáng đời!" Hi Nguyên nghịch ngợm cười. Nghĩ tới mấy ông chú quyền cao chức trọngngồi ở trong phòng làm việc thổi bóng bay, hình tượng này nhất định rấtđáng xem. Lăng Khắc Cốt đưa tay, với lấy trái bóng bay lớn nhấtcó chữ “love”, từ ở cái nơ con bướm màu hồng lấy ra một hộp nhỏ bọcnhung màu đỏ. Anh nở nụ cười quỳ gối trước mặt Hi Nguyên, đem chiếc nhẫn đưa tới trước mặt cô: "Bé con, gả cho anh." Hi Nguyên cảm động nhìn vẻ mặt thâm tình của Lăng Khắc Cốt, trong mắt nước mắt lập tức xông lên. "Nhanh gật đầu đi nào!" Thấy Hi Nguyên nửa ngày vẫn còn bất động, Doãn Nhạc lo lắng thúc giục. "Anh. . . . . . Anh còn chưa nói anh yêu em." Hi Nguyên lau nước mắt, khóemiệng tràn ra một nụ cười với cái lúm đồng tiền xinh đẹp. LăngKhắc Cốt lúng túng nhìn xung quanh những cặp mắt đang đầy khát vọng kia, da mặt ngượng ngùng ửng đỏ. Anh đằng hắng cổ họng, dùng giọng nói trầmthấp đầy thành khẩn nói: "Anh yêu em. Xin gả cho anh." Hi Nguyên duỗi tay ra cho anh, ngang ngược ra lệnh: "Còn không đeo lên cho em?" Lăng Khắc Cốt hưng phấn đứng lên, anh nắm bàn tay Hi Nguyên có chút run rẩy đem chiếc nhẫn lồng vào ngón tay Hi Nguyên. "Cha mẹ, Tiểu Tễ muốn làm hoa đồng." Thượng Tễ nện bước chân ngắn ngủn chạyđến giữa Lăng Khắc Cốt và Hi Nguyên, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói. "Được! Tiểu Tễ của chúng ta nhất định sẽ là hoa đồng đẹp trai nhất." Lăng Khắc Cốt ôm lấy con trai, kiêu ngạo nói. Hi Nguyên hạnh phúc rúc vào trong ngực Lăng Khắc Cốt, cười đến hết sức đẹp đẽ. . . . . . . Hi Nguyên mặc một bộ lễ phục GUCCI màu xanh nhạt, kéo tay Lăng Khắc Cốtvừa đi vào sảnh của triển lãm trang sức, lập tức bị một đám ký giả vâyquanh. "Tiểu thư Thượng Hi, có thể nói một chút chuyện cô và Tổng giám đốc Lăng quen nhau như thế nào không?" "Hôn lễ của các vị chuẩn bị khi nào thì cử hành?" "Tổng giám đốc Lăng, ngài bị mê hoặc bởi điểm nào của tiểu thư Thượng Hi?" Một đống lớn vấn đề bay về phía hai người. Hi Nguyên ngước mắt lên nở nụ cười, nói với ký giả: "Hôm nay là tôi khaimạc triển lãm trang sức, không phải buổi họp báo tân hôn. Các vị sao lại coi thường năng lực thiết kế của tôi như vậy, chỉ chuyên chú chuyện của tôi khi ở bên cạnh người đàn ông này?" Mọi người đều bị lời nói hài hước này của cô chọc cười. "Tiểu thư Thượng Hi trở thành nhà thiết kế trang sức thế hệ mới nổi tiếng của Pháp, luôn đi tiên phong so với thời đại. Tác phẩm của ngài rất đượcngười trẻ tuổi yêu thích, điểm này chúng tôi cũng rất rõ ràng, duy nhấtkhông rõ ràng chính là câu chuyện tình yêu của cô và Tổng giám đốcLăng." Một ký giả ngoại quốc giọng nói mang theo âm điệu của Pháp cườinói đùa. "Hôn lễ của tôi và Thượng Hi đã định vào đầu tháng sau,đến lúc đó hoan nghênh mọi người tới tham gia." Lăng Khắc Cốt nắm hôngcủa Hi Nguyên, cười đến rất vui vẻ. Anh và Hi Nguyên sau khi trải qua rất nhiều sóng gió, rốt cuộc nhìn thấy cầu vồng. "Chúng tôi muốn nghe tiểu thuyết tình yêu của hai người." Một ký giả ồn ào lên. "Chúng tôi quen biết nhau năm năm trước, có một hiểu lầm khiến tôi rời bỏ anhấy. Hiện tại, hiểu lầm đã được làm rõ, sau này một nhà ba người chúngtôi nhất định sẽ mãi mãi hạnh phúc. Cám ơn các vị quan tâm." Hi Nguyênnắm chặt tay Lăng Khắc Cốt, cười nói. Lăng Khắc Cốt kéo tay của cô, đặt ở bên môi thâm tình hôn một cái: "Anh yêu em, bé con." "Anh yêu em, bé con" mấy chữ này bị các ký giả nghe được, tất cả mọi người hâm mộ nhìn Hi Nguyên. Cô gái có thể được Người đàn ông giàu nhất thế giới yêu là người phụ nữ hạnh phúc tới cỡ nào! Ở một góc sảnh của triển lãm châu báu, có một phụ nữ che khăn lụa mỏng đang dùng một đôi mắt oán độc nhìn Hi Nguyên. "Con ranh xấu xí khốn kiếp! Tao sẽ không để cho mày được đắc ý đâu!" TưởngLệ Văn hừ lạnh một tiếng, liền biến mất ở trong đám người. . . . . . . Ngày mai Lăng Khắc Cốt kết hôn, theo thói quen của mấy người huynh đệ bọn họ, lại tụ tại "Nhân Gian Tiên Cảnh" . Sơn Miêu cười giảo hoạt đẩy một mỹ nữ tuyệt sắc tới trước mặt Lăng KhắcCốt: "Lão đại, hôm nay ngày cuối cùng độc thân của cậu, tận tình hưởngthụ một chút hầu hạ của mỹ nhân. Từ ngày mai trở đi, cậu không được làmloạn đó." Ngân Báo cùng Bách Hổ nghe được lời Sơn Miêu nói xong,đều cùng cười xấu xa. Thanh Long chỉ là như đang xem cuộc vui, con mắtsáng nheo lại, khóe môi vương nụ cười như có như không. "Kêu cô ta ra ngoài đi!" Lăng Khắc Cốt lạnh lùng đẩy mỹ nữ ra, "Hôm nay uống rượu." Cả đời này của anh, chỉ cần có một người Hi Nguyên là đủ rồi, những phụ nữ khác trong mắt anh cũng chỉ là một loại động vật biết động đậy mà thôi, không có bất kỳ lực thu hút nào. "Lão đại không hài lòng sao?"Sơn Miêu huýt sáo, lập tức từ bên ngoài đi vào mười mấy mỹ nữ tuyệt sắc. Bọn họ xinh đẹp có, thanh thuần có, cao nhã có, hấp dẫn cũng có. . . . . . Mỗi người đều có ưu điểm, mỗi người đều có điểm mê người. "Lão đại, tất cả những cô gái này đều là hàng mới, đợi cậu tự mình kiểmhàng, phòng số 818 lầu 8 bên trong có giường vô cùng rộng rãi, đủ chotất cả cùng lên." Sơn Miêu đưa cho Lăng Khắc Cốt một cái chìa khóa nhỏ,mập mờ cười nói. "Muốn làm lợn giống anh tự mình đi mà làm?” Lăng Khắc Cốt ném trả chìa khóa cho Sơn Miêu, ngay cả hứng thú liếc đám mỹnữ kia một cái cũng không có. Anh cầm ly rượu lên, nói với mấy người đám Bách Hổ: "Uống rượu!" "Tôi muốn làm lợn giống, Mang Lâm nhà tôi còn không ăn tôi sao." Sơn Miêu hoảng sợ lau mồ hôi trên cổ. Lúc này, ngoài cửa truyền đến kháng nghị bất mãn của Thang Mang Lâm: "Quảnlý Sơn Miêu, anh cho Thang Mang Lâm tôi là người đàn bà chanh chua sao?" "À? Bà xã?" ly rượu trong tay Sơn Miêu rơi xuống đất, anh hốt hoảng khoáttay với mười mấy mỹ nữ kia, ra hiệu cho các cô lủi mau một chút. Anh tươi cười chạy về hướng Thang Mang Lâm: "Bà xã, làm sao em có rãnh rỗi tới đây? Con của chúng ta đâu?" "Con trai ở nhà có bảo mẫu trông nom. Em đột nhiên rất nhớ anh, tới đây thăm anh một chút." Thang Mang Lâm cao ngạo ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên,liếc mười mấy cô gái xinh đẹp đang đi ngang qua bên cạnh, dùng dọng điệu ưu nhã hỏi, "Những phụ nữ này là mỹ vị đêm nay của anh hả?" "Bà xã, em đừng hiểu lầm. Các cô ấy là chuẩn bị cho lão đại, không quan hệ tới anh." Sơn Miêu vội vàng biện bạch. Thang Mang Lâm mà ăn dấm, sẽ chỉnh chết anh. Anh cũng không muốn mỗi đêm đều tự mình ngủ giường đơn. "Sơn Miêu thối, chú dám tìm phụ nữ cho Lăng Khắc Cốt? !" Hi Nguyên lúc nàyvọt tới trước mặt Sơn Miêu, hung ác níu lấy lỗ tai của anh, rống to. "Bé con?" Sơn Miêu kinh ngạc há to mồm. Bà xã thế nào còn mang theo cả bé con tới? Lần này thảm. "Ông chú thối! Tôi biết ngay chú sẽ làm như vậy!" Hi Nguyên bất mãn cong môi lên. Doãn Nhạc đi tới phía sau cô, ngây thơ nói: "Hi Nguyên, cậu vẫn còn chưa tin lão đại sao? Coi như Sơn Miêu có đem một trăm mỹ nữ tới đây, anh ấycũng sẽ không động lòng." "Lăng tiên sinh sẽ không phản bội em, yên tâm đi." Khanh Khanh thế nhưng cũng theo tới. Bốn phụ nữ vừa xuất hiện, tất cả đám đàn ông bên trong phòng làm việc đều khẩn trương. Bách Hổ là người đầu tiên xông tới trước mặt Doãn Nhạc, lo lắng giải thích với cô: "Nhạc Nhạc, anh chỉ uống mấy ly rượu." "Em tin tưởng anh!" Doãn Nhạc con mắt tròn nheo lại, cười nói. Bách Hổ lúc này mới yên tâm, anh lôi kéo Doãn Nhạc đi vào: "Duẫn Nhi ngủ rồi sao?" "Có Tiểu Tễ ở đấy, con bé rất ngoan, một lát sẽ sớm cùng nhau ngủ." Doãn Nhạc ngọt ngào gật gật đầu Lăng Khắc Cốt ngồi ở trên ghế sa lon, ngoắc Hi Nguyên: "Bà xã, tới đây." Hi Nguyên đẩy Sơn Miêu ra, cao ngạo mà đi về hướng Lăng Khắc Cốt: "Tổnggiám đốc Lăng hôm nay có phúc lớn, tự nhiên có tới mười mấy mỹ nữ." Lăng Khắc Cốt cười kéo cô đến trên đùi: "Phúc lớn của anh tất cả đều chỉ để cho em. Vật nhỏ, thật sự ghen?" "Tôi nào dám?" Hi Nguyên tức giận chu cái miệng nhỏ nhắn. Cô cũng biết hôm nay mọi người nhất định sẽ mở tiệc chúc mừng Lăng KhắcCốt từ biệt cuộc sống độc thân, cũng nhất định sẽ có phụ nữ xuất hiện. Nhìn cái miệng nhỏ nhắn tức giận của Hi Nguyên, Lăng Khắc Cốt cười nhẹ ômsát cô lại, đặt cái đầu dài lên vai cô: "Bé con, anh muốn cùng em điđộng phòng." "Anh!" Hi Nguyên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng. Anh dám nói ra câu nói như vậy, nếu như bị chú Thanh Long ở bên cạnh nghe được, thật ngượng chết. Quả nhiên, Thanh Long cười to sảng khoái. "Đi chết đi!" Hi Nguyên đẩy Lăng Khắc Cốt ra, tức giận muốn chạy đi. Lăng Khắc Cốt nhặt lấy chiếc chìa khóa căn phòng số 818 lên, ôm lấy HiNguyên liền cười rời đi: "Tối nay tiệc chúc mừng kết thúc, tôi muốn vàođộng phòng trước." "Lăng Khắc Cốt, anh còn có mặt mũi nóichuyện!" Hi Nguyên giống như muốn tìm một cái lỗ chui vào, lời Lăng Khắc Cốt nói tất cả mọi người đều nghe được, cô đâu còn còn mặt mũi gặpngười. Lăng Khắc Cốt cười mị hoặc rời đi. "Bà xã, vậy còn chúng ta. . . . . ." Sơn Miêu cười hấp háy, cùng bà xã thương lượng. "Anh đi tìm hoa dại của anh đi! Tôi muốn về nhà!" Thang Mang Lâm bỏ Sơn Miêu lại, cao ngạo xoay người đi ra khỏi phòng làm việc. Sơn Miêu bị sợ đếnvội vàng đuổi theo ra ngoài. Người nào anh đều có thể đắc tội, chính là không thể đắc tội với Thái hậu đại nhân Thang Mang Lâm của anh. Năm đó để có thể lấyđược cô, anh đã rất nhọc lòng. Từ đó cô bắt đầu trị anh tới chết. Mặc dù thân là Tổng quản lý của "Nhân Gian Tiên Cảnh", thế nhưng anh đến ngaycả một phụ nữ khác cũng không dám thử chạm, chỉ sợ buổi tối cô sẽ ngửiđược mùi nước hoa. Thấy Sơn Miêu rời đi, Bách Hổ cũng khoác tayDoãn Nhạc, sảng khoái cười: "Bà xã, chúng ta về nhà. Ông xã của em cũngđói bụng rồi." "Ghét!" Doãn Nhạc đỏ mặt cúi đầu, ngượng ngùng nhấp mím chặt cái miệng nhỏ nhắn mượt mà. Lúm đồng tiền bên môi cô khiến Bách Hổ say mê, anh kìm lòng không được hôn lên má cô một cái. Doãn Nhạc bụm mặt chạy đi. Bách Hổ thế nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy hôn cô, mặt của cô thật đỏ. "Các huynh đệ, tôi đi đuổi theo bà xã." Bách Hổ hào sảng khoái cười lớn chạy theo bà xã. "Tối nay rượu này uống không được rồi. Thanh Long, tôi cũng đi nha." Ngân Báo cầm chìa khóa xe đi mất. Bên trong nhà chỉ còn lại Thanh Long cùng Khanh Khanh. "Còn không qua đây?" Thanh Long đẩy đẩy mắt kính gọng vàng, cười yếu ớt. "Tôi tới đi làm, không phải tìm anh." Khanh Khanh nói xong, lắc lắc eo nhỏnhắn như rắn nước, phong tình vạn chủng muốn đi ra ngoài. "Emdám!" Thanh Long cũng không kiên nhẫn nữa. Anh chợt từ trên ghế salonnhảy lên, xông lên đem Khanh Khanh ăn mặc mát mẻ khiêng trên vai. Cũng làm phụ nữ của anh lâu như vậy rồi, cô thỉnh thoảng còn dùng đến đi làm ở "Nhân Gian Tiên Cảnh" để khiêu khích anh. Mặc dù biết Sơn Miêu sẽ không sắp xếp cho Khanh Khanh tiết mục gì, nhưng anh vẫn ghen. Phụ nữ của anh tại sao không nghe lời như vậy? Ban ngày khiến anh giận đến cắn răng, khiến cho anh tối đến là muốn hung hăn trừng phạt cô. Người phụ nữ thay đổi như chong chóng này! Đừng tưởng rằng anh không giữ chặt nổi cô. "Thanh Long. . . . . . Anh. . . . . . Buông tôi xuống. . . . . . Tôi. . . . . . Muốn ói." Khanh Khanh đột nhiên khó chịu nói. Thanh Long khẩn trương buông cô xuống: "Khanh Khanh, thế nào?" "Tôi. . . . . . Ghê tởm. . . . . ." Khanh Khanh che miệng, chạy vào toilet gần đó, gập người trên bồn rủa tay, nôn. Nhìn cô không ngừng nôn mửa, tròng mắt đen của Thanh Long đột nhiên sáng lên. Không phụ công anh hàng đêm không ngừng cố gắng, xem ra rốt cuộc nhìn thấy hiệu quả rồi. Anh thần thần bí bí nhìn bụng Khanh Khanh, ánh sáng lại thoáng lóe lên trong mắt. Cánh môi khiêu gợi của anh lại nâng lên một đường cong quỷ dị, tựa hồ đang tính toán cái gì đó. Khanh Khanh mệt lả lau khóe miệng. Hôm nay không biết làm sao, lại ói lợi hại như vậy. Khi Khanh Khanh đi ra khỏi toilet, Thanh Long cẩn thận từng li từng tí ômlấy Khanh Khanh: "Ngày mai tôi dẫn em qua khoa phụ sản kiểm tra mộtchút." "Tại sao là khoa phụ sản?" Khanh Khanh bất tri bất giác hỏi. Thanh Long chỉ cười không nói. Anh thần thần bí bí khiến Khanh Khanh tức giận nhéo lồng ngực của anh. "Em bấm nữa, tôi liền ngay trong thang máy muốn em!" Thanh Long ác ý cúi đầu xuống, nhìn Khanh Khanh. Khanh Khanh quật cường nhìn anh: "Nơi này có camera theo dõi, nếu muốn trở thành vai nam chính, anh cứ ra tay đi." "Em cho rằng tôi không dám?" Thanh Long nâng mông của cô lên, cười đến rất tà ác. "Tránh ra! Anh không cần mặt mũi nhưng tôi cần!" Khanh Khanh đẩy mặt ThanhLong đang không ngừng đến gần, mặt đỏ diễm lệ giống như ánh nắng chiều. Thanh Long cười trầm thấp. Khi thang máy dừng ở lầu một thì Khanh Khanh đẩy Thanh Long ra, chạy trước ra khỏi thang máy. Thanh Long nhàn nhã theo ở phía sau, một chút hoảng loạn, vội vàng cũng không thấy. Hi Nguyên bị Lăng Khắc Cốt để lên trên một cái giường nước cực lớn, thânthể không tự chủ được theo nước gợn ở trên giường rung động nhè nhẹ. Phòng số 818 thế nhưng so với 'phòng cho Tổng thống' khách sạn cấp năm saocòn xa hoa hơn. Khắp nơi nạm vàng, chạm bạc, trong phòng có một giườngnước siêu lớn, khăn phủ giường màu đỏ có thể kích thích dục vọng của con người, đối diện giường nước còn có một tấm kính vô cùng lớn, bộ dáng cô rơi xuống ở trên giường nước rõ ràng rơi vào trong gương. "Bé con, em thật là đẹp." Lăng Khắc Cốt đè ở trên người Hi Nguyên, tham lam hít sâu mùi thơm trên người cô. "Không cần ở chỗ này, thật không được tự nhiên." Hi Nguyên nhìn mình tronggương, mặt sung huyết đỏ bừng. Tấm lưng màu nâu óng của Lăng Khắc Cốt rõ ràng dưới ánh đèn vàng hiện rõ trong gương, lại có cảm giác kích thíchđến vậy. Lăng Khắc Cốt cười hôn Hi Nguyên, tay của anh không biết chạm vào cơ quan nào, giường chợt bắt đầu biến hình. Bọn họ tựa như nằm ở trong biển rộng, thân thể theo sóng biển không ngừng phập phồng. "Giường đang động." Hi Nguyên kinh hoảng chống người lên, nhìn giường phậpphồng, kinh ngạc không thôi. Cái giường này chẳng những sẽ thay đổihình, còn có thể rung động. "Không nói chuyện, phá hư không gianlãng mạn này. Đây là phòng trăng mật Sơn Miêu đặc biệt thiết kế vì haichúng ta, chúng ta chớ phụ tâm ý của anh ấy." Lăng Khắc Cốt kéo rơi yphục của Hi Nguyên, cùng với cô, cùng nhau chìm đắm vào trong biển dụcvọng . . . . . Khi Hi Nguyên sức cùng lực kiệt té nằm trong ngực Lăng Khắc Cốt thì khuôn mặt nhỏ nhắn như bị lửa hun nóng, đỏ bừng. Đây thật là một gian phòng làm cho người ta muón nổi điên, nhiều cơ quannhư vậy. Tối hôm qua Lăng Khắc Cốt dùng hết tất cả phương thức yêu cô để cho cô cảm giác không thể tin được, bây giờ suy nghĩ một chút, cô đềucòn cả người ngượng ngùng. "Bé con, hôm nay anh chính thức lên cấp, từ người tình biến thành ông xã rồi." Lăng Khắc Cốt thõa mãn ôm sát hông của cô. "Thật không dễ dàng ! Người tình số một trăm lẻ tám của em." Hi Nguyên nghịch ngợm che miệng cười nói. "Nghịch ngợm!" Lăng Khắc Cốt bất mãn chận lại cái miệng nhỏ nhắn của Hi Nguyên, lại muốn bắt đầu một vòng triền miên mới, liền bị Hi Nguyên ngăn cản. "Đừng! Chúng ta hôm nay phải dậy sớm, anh tha cho em một chút." Hi Nguyên mảnh mai năn nỉ. Nếu lại tiếp tục làm không ngừng như vậy, hôn lễ hôm nay sợ rằng sẽ bởi vì cô dâu thân thể mệt lả mà bị hỏng mất. Lăng Khắc Cốt cảm thấy có lý, không tiếp tục quấn lấy Hi Nguyên nữa. Anh ôm cô trong ngực, cùng cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Hôm nay là hôn lễ củaHi Nguyên và lão đại, Thanh Long không cần đi làm. Anh ôm chặt KhanhKhanh ở trong ngực, hưởng thụ tắm ánh mặt trời sáng sớm. Khanh Khanh len lén mở mắt, quan sát Thanh Long. Thấy anh mắt vẫn mở mắt, cô lập tức nhắm mắt lại giả bộ ngủ. Thanh Long còn không rời giường, thì cô biết làm thế nào rời đi đây? Thanh Long chết tiệt! Thanh Long thối! Từ mấy năm trước ở "Nhân Gian Tiên Cảnh" gặp nhau, bị anh vô lý mà bá đạoquấn lấy rồi, cô liền bất đắc dĩ trở thành bạn giường của anh. Mỗi buổitối, anh đều dùng vô tận nhiệt tình đoạt lấy cô, hại cô hôm sau rờigiường toàn thân chua xót đau đớn. Vì che giấu vết hôn trên cổ mình,trời rất nóng, cô đều nhất định phải quàng khăn mỏng. Người đàn ông Ghê tởm! Khanh Khanh thật muốn một cước đạp Thanh Long xuống giường, nhưng khi nhìnđến gương mặt anh tuấn của Thanh Long, cô lại có điểm không nỡ. Ai! Cô thật là đáng bị coi thường. Thế nhưng lại yêu cái người đàn ông giảo hoạt trong ngoài bất nhất Thanh Long nay. Cô len lén liếc đồng hồ treo tường, bắt đầu lo lắng. Thói quen mấy năm không hề đi làm trễ của cô sắp vì Thanh Long mà phá hỏng, vậy phải làm sao bây giờ mới phải? Cô càng nghĩ càng nóng nảy. Không được, cô nhất định phải đi làm! Đôi mắt he hé của cô liếc Thanh Long, phát hiện anh nhắm mắt lại, cô liềnlặng lẽ nâng bàn tay đặt ở bên hông lên, nhẹ chân nhẹ tay xuống đất. Khi cô chạy ra khỏi biệt thự thì Thanh Long thở ra một hơi thật dài. Nhìn đồng hồ đeo tay một cái đã bảy giờ 28 phút, cô vội vàng lái xe chạy về phía phòng trọ của mình. Không biết trước khi đi làm, cô có thể hóa trang lại tốt được không. Trở lại nhà trọ, cô từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ đồ công sở màu xámtro, cột tóc lại hết về phía sau. Sau đó ở trên mặt thoa một tầng phấnlót dầy cộm nặng nề, thành công che kín da thịt nhẵn nhụi trắng noãn như ngọc của cô. Chỉ mất một lúc, trong kính từ người phụ nữ trẻ tuổi xinhđẹp Khanh Khanh biến thành Tần Hoài xấu xí. Cô túm lấy cái túi xách tay vẫn dùng để đi làm, chạy ra khỏi nhà trọ, chạy về hướng chiếc xe taxi Làm Khanh Khanh thì cô chính là dáng vẻ Khanh Khanh nên có. Làm Tần Hoàithì cô chính là cái người cứng nhắc, quy củ kia, một nữa thư ký Tần Hoài tôn nghiêm mà nghèo khó. Đi làm ngồi xe buýt, cũng không đến trễ vềsớm, lúc làm việc cẩn thận tỉ mỉ, cần cù chăm chỉ. . . . . . . Thanh Long đẩy đẩy mắt kính, nhìn Tần Hoài một thân áo xám, ăn mặc giống nhưphụ nữ trung niên, bên môi nâng lên một nụ cười giảo hoạt. "Tổnggiám đốc, xin ký tên." Tần Hoài mặt không thay đổi đem tài liệu đưa tớitrước mặt Thanh Long, vẻ mặt một bộ đan glàm việc công. "Thư kýTần, hôm nay anh tôi kết hôn, cô không biết tôi nghỉ hay sao?" Buổi sáng mới vừa ăn mặc xong xuôi, đang muốn ra khỏi cửa thì anh liền bị TầnHoài ngăn ở cửa nhà. “Anh mà không ký tên, tôi không có cách nàotiến hành bước kế tiếp." Tần Hoài mặt lạnh đem bút ký đưa cho ThanhLong, "Anh nhanh ký một chút đi, tôi còn có việc bận." Thanh Long nở nụ cười yếu ớt, nhìn chằm chằm Tần Hoài đang che dấu sau tấm kínhgià nua dày cộp nặng nề. Năm đó sau khi anh vứt bỏ cặp mắt kính của côxong, cô rốt cuộc lại đổi một cái mắt kính khác càng dày hơn, khiến choanh dở khóc dở cười. Anh đường đường Tổng giám đốc truyền thông Long Dực bên cạnh ngày ngày mang theo một nữ thư ký xấu xí giống như bà lão,khiến người không rõ đầu đuôi liền che miệng cười trộm, nói khiếu thẩmmỹ của anh thật khác người. "Anh rốt cuộc có ký hay không? Khôngcần làm trễ thời giờ của tôi!" Tần Hoài kéo tay Thanh Long qua, đặt lênchỗ ký tên trê tài liệu. Thanh Long đẹp đẽ ký xuống tên của mình, sau đó cười nói: "Thư ký Tần, cô tới vừa đúng lúc, tôi hôm nay đang cần bạn gái." Nói xong, anh liền níu lại Tần Hoài đi ra ngoài. "Anh muốn dẫn tôi đi đâu?" Tần Hoài có chút hốt hoảng hỏi anh. "Bí mật!" Thanh Long cười quỷ dị mà xảo trá trả lời, thoáng một cái, anhliền đẩy mạnh cô vào trong chiếc Ferrari thể thao màu đỏ của mình. "Tôi muốn xuống xe!" Tần Hoài đấm đá Thanh Long. Vẻ mặt của anh khiến cho cô hoảng hốt. Mỗi lần anh lộ ra loại vẻ mặt này, chính xác không có chuyện tốt. "Em lộn xộn nữa, cũng đừng trách tôi không khách khí!" Thanh Long đem Tần Hoài đè ở trên ghế dựa, tà mị lớn tiếng uy hiếp cô. "Anh muốn làm gì?" Bởi vì Thanh Long áp sát quá gần, lòng của Tần Hoài bắt đầu bùm bùm nhảy dựng lên. "Hôn em!" Thanh Long nói xong, liền chận môi Tần Hoài lại. cánh môi Cô không có thoa son hôn lên thật ngọt. Anh liền thích thứ mùi này, tinh khiếtngọt ngào, mềm mại đến khiến anh trầm mê. Nụ hôn của anh trở nên cuồng dã, mạnh mẽ đòi lấy mỗi một tấc hương thơm trong môi cô. Cho đến khi Tần Hoài rối loạn hô hấp, sắp hít thở không thông thì anh mới buông cô ra, cười đầy quỷ dị khởi động động cơ. Tên đàn ông xấu xa! Bình sinh không kỵ người! Ngay cả phụ nữ xấu như cô vậy cũng có thể hôn! Tần Hoài lau môi của mình, tức giận nhìn chằm chằm gò má tuấn tú của Thanh Long, trong lòng có các loại tư vị tạp trận. Thanh Long dừng xe trước một cửa hiệu chăm sóc sắc đẹp, đến gần Tần Hoài hỏi "Tôi quá xuất sắc, để cho em nhìn mê mẩn rồi sao?" "Tự đại tự cuồng!" Tần Hoài xì mũi coi thường, cười nhạo anh. "Nói dối!" Thanh Long ở trên môi Tần Hoài cắn một cái, mới đứng dậy xuống xe. Anh lôi Tần Hoài đi vào tiệm chăm sóc sắc đẹp, nói với Nhân viên chăm sócsắc đẹp: "Ba mươi phút sau, tôi muốn thấy một người phụ nữ hoàn toànkhác biệt với những người phụ nữ khác." "Không thành vấn đề." Nhân viên chăm sóc sắc đẹp huýt sáo, liền lôi kéo Tần Hoài đi vào trong. "Các người muốn làm gì? Tôi đặc biệt xấu xí, một chút ưa nhìn cũng không có, các người đừng có phí công." Tần Hoài mơ hồ cảm thấy một tia lo lắng.Cô giùng giằng muốn rời khỏi. Thanh Long, nụ cười chứa đựng thần bí ngồi ở trên ghế sa lon, chờ đợi kỳ tích xuất hiện. Anh cùng cô, cái con mèo nhỏ này chơi đùa lâu như vậy rồi, không muốn tiếp tục dây dưa không rõ như vậy nữa. Đã lến lúc khiến cho mọi chuyện rõ ràng rồi. Qua ước chừng 30 phút, Tần Hoài bị Nhân viên chăm sóc sắc đẹp đẩy ra ngoài. Tần Hoài mặc lễ phục váy đuôi cá dài màu đen, đôi tay che mặt của mình, nói gì cũng không chịu để Thanh Long thấy. Thanh Long nhìn Tần Hoài dáng người yểu điệu, dùng giọng nói đầy uy nghiêm ra lệnh: "Lấy tay ra!" "Không cần!" Tần Hoài cố chấp nói. "Lấy ra!" "Không cần!" Hai người giằng co, ai cũng không chịu thua. Thanh Long đột nhiên nhảy lên, đi đến trước mặt Tần Hoài. Tần Hoài thấy Thanh Long đi tới, lập tức bị sợ đến chạy vào trong. Cô mới không cần để cho mặt của mình bị Thanh Long nhìn thấy, nói như vậy, tất cả bí mật đều sẽ bị vạch trần. Cô chỉ chạy mấy bước, eo nhỏ nhắn liền bị Thanh Long từ phía sau ôm chặt. "Muốn chạy trốn? Tiểu tử dối trá." Thanh Long ở bên tai Tần Hoài mị hoặc chất vấn. "Tôi. . . . . . Tôi muốn đi làm. Không rãnh đi cùng anh." Tần Hoài bụm mặt, không dám quay đầu lại. "Em còn muốn gạt tôi tới khi nào, Khanh Khanh yêu qúy của tôi?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]