"Bé con, Tiểu Tễ đâu?" Thẩm Đan đảo mắt không thấy Thượng Tễ, lập tức khẩn trương hỏi Hi Nguyên bên cạnh.
"Nó mới vừa rồi còn ở chỗ này." Phát hiện không thấy con trai, Hi Nguyêncũng gấp gáp. Bọn họ mới vừa trở lại Trung Quốc, Tiểu Tễ chưa quen cuộcsống nơi đây, cô thật là sợ nó bị lạc.
Thẩm Đan nhìn ra Hi Nguyên hốt hoảng, lập tức vỗ vỗ tay của cô an ủi: "Đừng lo lắng, Tiểu Tễ làmột thằng nhóc tinh quái như vậy sẽ không xảy ra chuyện. Chúng ta chianhau đi tìm." "Tốt. Anh Thẩm, em qua bên kia tìm." Hi Nguyên gật đầu một cái. Hai người chia ra hai hướng chạy đi, tìm kiếm Thượng Tễ mất tích.Không thấy được Tiểu Tễ khiến Hi Nguyên hốt hoảng suýt chút nữa thìkhóc lên. Kể từ khi biết được sự tồn tại của Tiểu Tễ, đáy lòng vốn vôcùng tịch mịch của cô lại lần nữa dấy lên ý trí sinh tồn. Cuộc sống củacô cơ hồ lấy Tiểu Tễ làm trung tâm, cô không biết mất đi Tiểu Tễ, cô sẽkhổ sở đến mức nào. Cô vừa nhìn đám người chung quanh, vừa gọi tên TiểuTễ: "Tiểu Tễ, con ở đâu?" Giữa lúc cô gấp đến độ muốn khóc thì Tiểu Tễđột nhiên từ phía bên cạnh đó chạy lại, ôm lấy chân của cô.
"Mẹ,Tiểu Tễ nhìn thấy con trai ngốc nghếch giống Tiểu Tễ trên TV đó." TiểuTễ ngây thơ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, kiêu ngạo nói."Cái người trênTV?" Hi Nguyên nghe được lời Tiểu Tễ nói, kinh ngạc trợn to hai mắt,"Lăng Khắc Cốt?" Cô còn chưa có chuẩn bị xong tâm lý để đối diện vớiLăng Khắc Cốt, anh liền đã xuất hiện rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-rieng-cua-tong-giam-doc-mau-lanh/1220222/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.