"Phụ nữ của anh?" Saukhi Zu Cuella nghe được lời Lăng Khắc Cốt nói, cao ngạo liếc nhìn anh,"Anh chăm sóc người phụ nữ của mình như vậy sao? Để cho cô ấy bị vây hãm trong nguy hiểm?"
"Đây là chuyện nhà của tôi, không cần anhtrông nom!" Lăng Khắc Cốt đi đến bên giường, một tay đoạt lại Hi Nguyêntừ trong ngực Zu Cuella, sau đó lãnh khốc nói với anh ta, "Bé con đã cótôi ở đây, xin mời Điện hạ Zu về nhà nghỉ ngơi."
"Thượng Hi đitheo anh chỉ có thương tích đầy mình, Lăng Khắc Cốt, tôi muốn mang cô ấy trở về, cô ấy là một thành viên của gia tộc Josephine." Zu Cuella mộtkhông chịu yếu thế bắt được cổ tay Hi Nguyên, cao ngạo nhìn lại LăngKhắc Cốt.
"Nhận tổ quy tông?" Lăng Khắc Cốt giễu cợt liếc nhìnZu Cuella, "Các người còn có tư cách muốn mang bé con trở về hay sao? Bé con căn bản không hiếm lạ cái dòng họ Josephine này."
"Anh không hỏi qua bé con, làm sao biết cô ấy không hiếm lạ?" Zu Cuella nhếch khóe môi, cười lãnh mị hỏi.
Bị hai người đàn ông này kẹp ở giữa, không cách nào thoát ra được, HiNguyên đột nhiên tức giận rống to: "Các người đừng có cãi nhau nữa!”.
Hai người bọn họ quả thật coi cô như người trong suốt, không thèm để ý tới suy nghĩ của cô.
"Nói cho hắn biết, sẽ không trở về Đan mạch." Lăng Khắc Cốt giữ chặt hôngcủa Hi Nguyên, lãnh khốc hạ thấp giọng, tiến tới gần khuôn mặt nhỏ nhắncủa cô.
"Thượng Hi, bà nội nhớ em. Bà muốn em về nhà! Nơi đó mới có người thân chân chính của em!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-rieng-cua-tong-giam-doc-mau-lanh/1220215/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.