"Phòng bệnh của Thiếugia ở bên cạnh." Thẩm Đan cũng không biết Lăng Khắc Cốt đã xuất viện,anh chỉ chỉ sang phóng sát vách, nói với Hi Nguyên.
"Các anh tạisao có thể không nói cho em?" Hi Nguyên vừa nghĩ tới một màn Lăng KhắcCốt ngực cắm dao găm đi ra ngoài kia, tâm liền một hồi đau đớn co rút.Cô không để ý tới xỏ giày, chân trần lập tức chạy ra ngoài. Không ngờnhững ngày này, Lăng Khắc Cốt nằm ở trên giường ngay phòng sát vách vớicô, vận lộn với tử thần. Cô vừa chạy, nước mắt vừa điên cuồng rơi xuống.
"Bé con!" Thẩm Đan lo lắng đuổi theo ra khỏi phòng bệnh. Hi Nguyên thân thể còn chưa khỏe, chân trần, liền áo khoác cũng không mặc liền như baychạy ra ngoài, anh thật lo lắng cô sẽ nhiễm lạnh, khiến cho thân thể vốn suy yếu của cô càng nặng thêm.
Hi Nguyên căn bản không nghe được tiếng gọi của Thẩm Đan, chỉ một lòng muốn nhìn thấy Lăng Khắc Cốt. Anhcái tên ngu ngốc này, thế nhưng lấy sinh mệnh chính mình ra để đùa giỡn! Chẳng lẽ anh cho là anh chết rồi, thì cô có thể tha thứ cho anh haysao?
Sẽ không!
Cô mới không tha thứ anh!
Anh dám chết, cô đời này cũng không để ý anh!
Cô kích động đẩy ra cửa phòng bệnh sát vách, lại thấy giường bệnh trốngrỗng. Một loại dự cảm chẳng lành đánh úp tới tim của cô, cô lo lắng xoay người, níu lấy cổ áo của Thẩm Đan đuổi theo tới, đôi môi run rẩy táinhợt hỏi "Anh Thẩm, anh ấy ở đâu?"
Cô còn chưa kịp nhìn Lăng Khắc Cốt một cái, anh không thể cứ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-rieng-cua-tong-giam-doc-mau-lanh/1220202/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.