Zu Cuella bưng mộtchén canh hải sản bốc hơi nóng đi vào một gian phòng khách, nói là phòng khách, nhưng không hề đơn sơ, ngược lại so với phòng tổng thống củakhách sạn năm sao còn xa hoa hơn. Nơi này chính là biệt thự Lan Hải màHi Nguyên ở một đêm qua.
Thấy bóng người nhỏ bé đứng bên cửa sổnhư hóa thạch thì mày rậm Zu Cuella nhíu lại, dùng một đôi mắt màu xanhdương lo lắng cẩn thận quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của HiNguyên.
Từ sau khi đi ra khỏi hộp đêm, Hi Nguyên tựa như mất hồn, không nói một câu.
Cô như vậy ngồi ở bên bậu cửa sổ ốp gỗ quý đã nhiều giờ, mặc anh dụ dỗ côthế nào cô cũng không lên tiếng, giống như một người câm vậy.
"Con mèo nhỏ, em có muốn tiếp kiệm giúp tôi cũng không cần phải vậy, mau tới đây ăn cơm cho tôi! Em mà gầy thành da bọc xương, cẩn thận tôi cũngkhông cần em nữa đấy!" Zu Cuella giả bộ giống như tàn bạo nhìn chằm chằm Hi Nguyên, hai mắt sáng như sao lại chất chứa nồng nặc quan tâm, tựanhư ngọn đèn giữa đêm đông, dần dần lộ ra ấm áp.
"Không đóibụng!" Hi Nguyên cũng không có phản bác anh như anh tưởng, chỉ là khekhẽ hé mở đôi môi hồng, khạc ra ba chữ lạnh nhạt. Đôi con ngươi trốngrỗng mà lạnh lẽo dọa người, giống như một khoảnh biển Chết, không có một chút linh khí cùng sức sống.
Zu Cuella nén tiếng thở dài, môimỏng hài hước nhếch lên, ngồi vào bên cạnh Hi Nguyên, ôm lấy thân thểlạnh lẽo của cô vào trong ngực: "Con mèo nhỏ có phải rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-rieng-cua-tong-giam-doc-mau-lanh/1220172/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.