Đứng trong phòng tắmấm áp, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Nguyên đầy ưu thương, cô mất hồn vuốtnhững dấu vết xanh xanh tím tím trước ngực mình, nhớ lại hành hạ đêm hôm qua, lòng không khỏi chua xót.
Lăng Khắc Cốt vậy mà một chútthương tiếc cũng không có, trên người của cô trải rộng đầy những vết cắn lớn nhỏ, vết cào, mà nơi riêng tư nhất của cô truyền đến từng trận đauđớn, giống như bị tình huống chiến đấu kịch liệt ngày hôm qua thươngtổn, đau rát.
Cái miệng nhỏ nhắn của cô thổn thức, đau đến caumày. Cô cẩn thận từng li từng tí thay áo ngủ bằng bông, tận lực không để đụng đến vết thương.
Đột nhiên ngoài cửa phòng truyền đến mộthồi tiếng gõ cửa nhè nhẹ, âm thanh quen thuộc của Thẩm Đan truyền vàotrong tai cô: "Bé con, anh vào nhé."
"Anh Thẩm, nhanh như vậy đã trở lại rồi hả? Anh không phải là bị chú Bách Hổ vẫn chưa gọi đi sao?Hoàn thành nhiệm vụ rồi hả ?" Hi Nguyên kinh ngạc nhìn Thẩm Đan.
Anh rời đi mới khoảng một canh giờ, làm sao đã trở lại rồi?
"Không có." Thẩm Đan có chút ngượng ngùng đem một hộp thuốc cao trong tay nhét vào trong tay Hi Nguyên, sau đó liền đỏ mặt chạy mất. Đột nhiên anhxoay người làm một cái dấu tay gọi điện, nhiệt tình hướng về phía HiNguyên nói: "Anh đi làm, bé con có chuyện gọi điện thoại cho anh nhé."
Hi Nguyên gật đầu một cái, cười khoát tay với Thẩm Đan.
Thấy anh xuống lầu, cô mới cúi đầu nhìn lọ cao trong tay, vừa nhìn rõ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng giống như Thẩm Đan,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-rieng-cua-tong-giam-doc-mau-lanh/1220163/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.