"Bé con, kiên cườngchút, ta muốn con tỉnh lại!" Lăng Khắc Cốt siết thật chặt lấy thân thểnhỏ bé của Hi Nguyên, cường thế ra lệnh cho Hi Nguyên. Tròng mắt đenbình thường chìm lạnh giờ phút này đầy hốt hoảng.
"Tôi khôngmuốn tỉnh, tỉnh lại ba liền thay đổi rồi. Ba hận bé con!" Hi Nguyên ủykhuất khóc thút thít, cô đem gương mặt đầy nước mắt nước mũi toàn bộ bôi lên cái áo sơ mi đắt tiền của Lăng Khắc Cốt, giống như một con mèo nhỏbất lực, thân thể nhẹ nhàng run rẩy.
"Bé con! Bé con . . . . ."Đối với sự thất thường của bé con, Lăng Khắc Cốt đầy bất lực. Anh phiềnnão lo lắng ôm Hi Nguyên ở trong phòng đi tới đi lui, muốn dỗ dành cômột chút, cũng không cách nào hữu dụng.
Tiếng sấm sét càng lúccàng lớn, mỗi một lần tiếng sấm vang lên, thân thể Hi Nguyên cũng sẽphát run theo, mà nét mặt Lăng Khắc Cốt sẽ trở nên khổ sở. Anh chỉ cóthể ôm chặt cô không ngừng an ủi: "Bé con không sợ, chỉ là sấm thôi, ba ở đây với con, sẽ không buông tay."
Lời của anh có lẽ phát ra tác dụng, bắp thịt căng thẳng của Hi Nguyên dần dần buông lỏng, ánh mắtcuồng loạn của cô có chút trở nên lành lạnh, chỉ là vẫn trống rỗng đếnkinh người.
"Lão đại, bé con có chuyện gì vậy? Ai lại vừa kíchthích đến cô bé?" Ngân Báo xách theo hòm thuốc chạy lên lầu, ngay cả áongủ cũng không kịp thay, dép trên chân cũng là hai chiếc màu sắc khácnhau.
"Tôi sẽ tra ra! Anh mau trị bệnh cho con bé đi!" Lăng Khắc Cốt lo lắng ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-rieng-cua-tong-giam-doc-mau-lanh/1220144/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.