Thư Nguyên về nhà ba mẹ, ba Thư bưng vại trà xuống lầu, câu đầu tiên nói khi thấy cậu là: "Tiểu Lục đâu?"
Thư Nguyên cắm đầu đi về phòng, khi đi ngang qua thì chân dậm đùng đùng.
Khi vào phòng xong cậu đóng cửa cái rầm.
Ba Thư hiểu ra, thong dong đến phòng bếp: "Lại phát cáu hả?"
Mẹ Thư đang cùng dì giúp việc gói bánh ú, cười nói: "Không để ý anh à? Em gọi cũng phớt lờ, nhắc tới Tiểu Lục là như ăn phải thuốc nổ ấy."
Ba Thư bĩu môi, cũng không đáp lại.
Thư Nguyên giận dỗi giống như chuyện sói sắp đến, xảy ra nhiều lần sẽ không ai chú ý nữa.
Kì lạ là mãi đến ăn cơm tối, Lục Phỉ cũng không đuổi theo tới nhà nhận người, ba Thư nhìn Thư Nguyên có hơi ngứa mắt.
Thư Nguyên phát cáu với cả người ngồi chung quanh, đây là do họ nuông chiều mà ra. Hơn nữa chuyện này tới nhanh mà đi cũng nhanh, qua cơn tức thì lại là một đứa nhỏ ngoan ngoãn mềm như bông, rất dễ khiến người lớn cho qua chuyện hẳn nên dạy dỗ này, đến khi Thư Nguyên trưởng thành, lúc muốn dạy thì đã muộn rồi.
Thư Nguyên ngồi đầu bàn bên kia, mắt đỏ hoe, chắc là vừa khóc một trận, bây giờ ngồi ăn cơm mắt mũi tèm lem.
"Nói thử xem nào, sao con bắt nạt người ta nữa rồi?"
Ba Thư hỏi.
Thư Nguyên ném đũa đi: "Con bắt nạt anh ta thế nào chứ? Rõ ràng là anh ta không đúng, còn là lỗi của con à?"
Thư Nguyên trút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-phat-sang/2555581/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.