Huyền quan ngột ngạt và ẩm ướt. 
Thư Nguyên bị ép lùi về sau mấy bước, dựa vào tủ giày ở huyền quan. 
Còn Lục Phỉ cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt nghiêm mà sâu. 
Trong thế giằng co, bầu không khí bế tắc, hơn một phút não của Thư Nguyên trống rỗng, tim cậu đập thình thịch, đoán chừng Hạt Mè cũng có thể nghe được, nó đứng đối diện hai người kêu ử ử nhưng chẳng ai để tâm. 
Đã lâu rồi Thư Nguyên chưa nhìn thấy ánh mắt như vậy của Lục Phỉ. 
Lục Phỉ đã từng để lộ ánh mắt đó trước mặt cậu vài lần, nhưng chưa bao giờ khiến tâm thần cậu run rẩy như lúc này. 
Cơn đau âm ỉ kéo dài ập đến, bao trùm lấy họ, ngay cả đầu ngón tay cũng có thể nếm được vị đắng chát. 
Tình yêu say đắm mấy năm, quyết chịu đau để chia tay, cùng với khoảng lặng một năm sau khi chia tay, có lẽ sẽ khiến một người hoàn toàn buông tay với người kia, bản thân chính là kết quả của sự thất vọng tích tụ lại. Nhưng giờ khắc này, Thư Nguyên mạnh dạn xác minh lại suy đoán mấy tháng trước của mình - Lục Phỉ vẫn còn thích cậu, chỉ là không cần cậu nữa mà thôi. 
Cho nên Lục Phỉ buông tay, cho nên Lục Phỉ thà rằng sống cô độc. 
Cắt đứt quan hệ, tất cả lạnh lùng, đều là vì Lục Phỉ không cần, vì loại không cần này mà Lục Phỉ không tiếc tự trừng phạt chính mình thật nghiêm khắc. 
Sự xác minh này khiến Thư Nguyên lạnh run, không biết là vì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-phat-sang/2555543/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.