Lúc Thư Nguyên dậy Lục Phỉ không còn ở nhà.
Phòng ngủ sáng đèn, mèo nằm sấp trên mép giường, thấy cậu tỉnh thì "meo" một tiếng rồi đứng lên, dụi dụi vào mặt cậu.
Uống thuốc rồi ngủ một giấc nên Thư Nguyên khỏe hơn nhiều, cơn sốt đã hạ, đầu óc cũng tỉnh táo không ít.
Bây giờ là 10 giờ tối, Lục Phỉ để lại giấy nhắn cho cậu trên tủ đầu giường, nét chữ mạnh mẽ lại khá đẹp: "Anh đi mua đồ ăn + sắp xếp cho Hạt Mè, đã cho Khò Khò ăn, chút anh về.”
Lục Phỉ còn quay lại khiến Thư Nguyên cảm thấy rất mừng.
Không biết Lục Phỉ viết tờ giấy này lúc nào, có lẽ anh sẽ về ngay. Thư Nguyên ngửi mùi trên người, ghét mùi thối trên người sau khi đổ mồ hôi, cậu quyết định tắm một cái thật nhanh. Lúc ngồi dậy Thư Nguyên nhìn thấy chiếc áo sơ mi nhăn nhúm trên giường, cậu mất vài giây nghĩ xem Lục Phỉ có phát hiện hay không, sau đó lén bỏ nó vào tủ quần áo.
Tắm xong, Lục Phỉ vẫn chưa về.
Thư Nguyên lại cầm tờ giấy Lục Phỉ để lại đọc lần hai, mỗi chữ mà Lục Phỉ viết thế nào, nét phẩy nét mác ra sao, cậu đều tỉ mỉ ngắm nhìn, có cảm giác thỏa mãn khi được yêu.
Sau đó, sự chú ý của Thư Nguyên đặt trên hai chữ "Khò Khò".
Thư Nguyên dám chắc chắn, ngoại trừ Ôn Nghi và người nhà, không ai biết mèo của cậu tên Khò Khò.
Bọn họ cũng mới liên lạc lại không lâu, Ôn Nghi không thể nào thảo luận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-phat-sang/2555528/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.