Tác giả: Thụy Thần Tái Thế
Lữ Dã Sinh đánh giá thanh niên trẻ tuổi xa lạ trước mặt.
Ngữ điệu có chút kỳ dị, cũng không biết là khẩu âm nơi nào.
Cậu thoạt nhìn chỉ mới hai mươi tuổi đầu, mặt mày tinh xảo, môi hồng răng trắng, có khí sắc cực tốt mà hầu hết nhân loại hiện nay không có, phảng phất như là quý tộc thượng lưu thường sinh hoạt trong Hắc Tháp, có hàng rào bảo vệ an toàn.
Đôi mắt thanh niên là màu đỏ sậm hiếm thấy, phiếm ánh sáng như đá quý, vừa thuần tịnh lại vừa mê người.
Lữ Dã Sinh không nhịn được nhìn thêm vài lần, lại bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Là ảo giác sao? Hắn tựa hồ nhìn thấy đôi mắt đối phương kịch liệt kích động một chút, giống như chất lỏng sôi trào toát ra bọt khí, lại như có thứ gì đó ngo ngoe rục rịch.
Lữ Dã Sinh không lý do kinh hãi một trận, ngay sau đó là cảm giác hoa mắt chóng mặt mãnh liệt, thẳng đến khi hắn phản xạ có điều kiện dời mắt đi, tình huống mới có chút chuyển biến tốt đẹp.
Âu Tiểu Thanh nhận ra hắn dị thường: “Anh làm sao vậy?”
Lữ Dã Sinh có chút hoảng hốt, hồi lâu mới phản ứng lại, lắc lắc đầu.
A Đống thấy nam nhân bên cửa sổ chậm chạp không nói một lời, nữ nhân trên ghế điều khiển lại lạnh mặt, trong lòng càng thêm thấp thỏm.
Gần đây đều là vùng hoang vu, cũng chỉ có mỗi một chiếc xe như vậy chở người sống, nếu đối phương không muốn dẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-o-nhiem-dinh-cap-hom-nay-cung-gia-lam-meo-con/3464736/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.