Nhận được sự đãi ngộ to lớn kia , Vương Sở Nhiên thật sự không kham nổi . Nhưng mà không thể phủ nhận từng cử chỉ chuyển động của hắn làm cơn nặng trĩu trong cô bỗng chốc tan biến. Đôi mắt mệt mỏi ban sáng bây giờ đã không còn thấy khó chịu nữa , rất thoải mái , dễ chịu.
''Ổn hơn chứ?''
''...Đã đỡ hơn nhiều rồi , Nhậm thiếu cảm ơn ngài ''
''Con người tôi ơn nghĩa rạch rồi, lần này cô nợ ơn tôi ''
''...''
Nụ cười công nghiệp của Vương Sở Nhiên thoáng cứng đờ.Lần này cô nợ ơn hắn ? Vậy còn hắn nợ ơn cô thì sao? Tại sao hắn không nói đến?
Công lí ở đâu?công đạo ở đâu?
''Nhậm thiếu hômqua tôi trả tiền giúp ngày , hômnay ngài giúp tôi , côi như chúng ta hòa nhau, không ai nợ ai!''
Nhậm Địch nhìn cô một cái , âm giọng không dày cũng không mỏng '' Hômqua rõ ràng cô bảo hai ly nước đó cô mời tôi ''
''...''Lập luận vô lí gì vậy?
Không nói cũng biết người này đang ép buộc cô . Dẫu vậy cô cũng không thể làm gì hơn . Chỉ đành bất đắt dĩ nói
''Vậy giờ ...ngài muốn gì ?''
Hắn cũng không tỏa ý lãng tránh , nhàn hạ cho tay vào túi quần '' Tôi muốn cô mang ơn tôi ''
....
Buổi chiều sau kho đến viện chăm mẹ , Vương Sở Nhiên nhanh chóng chuẩn bị bắt xe đến buổi tiệc . Cô từng không ít lần đem tài nghệ của mình đi biểu diễn , nhưng phạm vi biểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-nho-me-nguoi-cua-tham-thieu/2830248/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.