Hàng lông mài của Vương Sở Nhiên khẽ khàng nhíu lại , đôi mắt khép hờ từ từ mở ra .Nhìn khung cảnh trước mắt đầy lạ lẫm , trái tim cô như thể rơi thẳng xuống vực sâu , đây không phải là nhà cô mà cách bài trí này là phòng ấp trong khách sạn!
Sao cô lại có mặt ở đây ? không lẽ cô đã....
Vương Sở Nhiên lạnh toát sống lưng , nhớ lại những gì đã xảy ra , cô vội nằm bật dậy . Sau khi kiểm tra kĩ lưỡng bản thân , cảm giác thân thể mình vẫn chưa bị ai xâm phạm , cô mới nhẹ nhõm thở ra một hơi .
''Tỉnh rồi?''
''...'' Cả người Vương Sở Nhiên thoáng giật mình , cô quay ra nhìn người kia , với đôi mắt kinh ngạc ''Nhậm thiếu ?''
Đối diện với khuôn mặt biểu cảm kia , đáy mắt hắn hiện ra tia hài lòng . Hắn đi lại chỗ cô , trên tay còn cầm theo ly rượu vang đỏ . Vừa đi vừa xoay xoay ly rượu .
''Làm sau bây giờ nhỉ? cô lại nợ ơn tôi nữa rồi ?''
Nợ ơn?
''Nhậm thiếu , tôi vì gì lại nợ ơn ngài?''
''Cô bị người ta chuốc thuốc , nếu không có tôi cứu giúp thì e là bây giờ cô tỉnh dậy với những tiếng la rồi ''
Vương Sở Nhiên nghe xong rùng mình sợ hãi , quả đúng như những gì cô phỏng đoán . Chai nước ép của quản lý có bỏ thuốc , nhưng mà ông ta vì sau lại chuốc thuốc cô?
Và nếu như không có hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-nho-me-nguoi-cua-tham-thieu/2830246/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.