7.
Tôi đi tìm một cái chóp đá trên sườn núi ngồi xuống, ôm chân, tay không ngừng bứt hoa dại ở bên dưới.
Tôi bắt đầu suy nghĩ, ban nãy có phải bản thân đã phản ứng quá khích rồi hay không? Thật ra trước đó, lúc rồng vẫn còn là rồng, tôi ở trước mặt hắn còn từng không mặc quần áo nữa kìa.
Nhưng lúc đó tôi coi hắn là động vật, hoàn toàn không hề nghĩ nhiều như vậy.
Bây giờ rồng đã biến hình, tôi theo bản năng liền cảm thấy có rất nhiều chỗ khúc mắc.
Nhưng mà con rồng đó, bản chất vẫn là động vật nhỏ không hiểu sự đời.
Có nên tìm hắn giải thích chút không nhỉ.
Lúc tôi đang vô cùng rối rắm, lại bị một thứ khác hấp dẫn lực chú ý.
Một mảnh đông nghìn nghịt, cả một đám người?
Tôi đứng lên, muốn trộm tiến tới gần nhìn xem,
Lại bị một cái móng vuốt nhấc lên, ngồi vào trên cái "ghế VIP" thượng hạng mọi lần.
Giây tiếp theo, tôi có cảm giác trái tim sắp vọt ra ngoài.
Cơ thể của tôi đâu? Thân dưới của tôi cùng với cả cơ thể của con rồng đâu rồi? Sao không nhìn thấy gì hết vậy?!
"Ẩn thân." Tiếng nói thanh thuận của thiếu niên truyền tới.
Ồ, không hổ là rồng, còn có công năng ẩn thân cơ đấy.
Vì thế, tôi cưỡi rồng bay lên không trung nhìn đám người kia.
"Là nơi này sao? Sao không thấy rồng?"
"Sư tôn, chính là chỗ này ạ, lần trước con tận mắt gặp nó đang độ kiếp!"
"Không nghĩ tới nơi địa phương hẻo lánh thế này lại có rồng, ta nhất định phải thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-nho-cua-rong-dai-nhan/4574175/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.