Hai chữ mà anh thốt ra như mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim đã từng rỉ máu của nó. Cổ họng nó nghẹn ứ, sống mũi nghẹt lại, khoé mắt cay cay, nước mắt lại chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp. Gì đây… nó khóc sao? Nó tưởng nước mắt của mình đã cạn rồi chứ, tại sao bây giờ nó lại thế này?
Nó đứng dậy, dùng hết sức mình giật cánh tay ra khỏi anh rồi rời khỏi giường. Nó đã từng muốn nghe anh nói rõ mọi chuyện, muốn anh tự mình giải thích với nó. Nhưng bây giờ thì không cần nữa, vậy là quá đủ rồi, quá đủ với nó rồi… Nó quay lại nhìn khuôn mặt anh lần cuối rồi quay bước ra đi. Nó chạy thật nhanh, thật nhanh khỏi căn phòng ấy, ngôi nhà ấy – nơi mà nó phải nghe những lời đau thấu tâm can từ chính người nó yêu bằng cả tấm lòng. Xin lỗi, nó mệt rồi…
Thẫn thờ bước đi trên con đường vắng, nó cứ để mặc nước mắt tuôn rơi. Bây giờ còn khóc được thì cứ khóc thôi, nó sợ sau này mình chẳng thể khóc được nữa. Thì ra suốt khoảng thời gian qua chỉ là tự nó đa tình, tự nó ảo tưởng về vị trí của mình trong trái tim anh. Ngu ngốc, nó đúng là ngu ngốc mà…
Rốt cuộc anh coi nó là gì, những kỉ niệm của nó và anh trong từng ấy thời gian chỉ là vô nghĩa thôi sao? Liệu anh có từng thật lòng yêu nó chưa, những lời anh nói với nó đều là giả dối hết sao?... Vô vàn câu hỏi hiện lên trong đầu, nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-nang/3041603/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.