Từ hôm cãi nhau với anh đến giờ, nó ít nói chuyện với anh hẳn. Đến trường thì cố tình tránh mặt, tin nhắn của anh nó cũng chỉ trả lời qua loa cho xong. Nó không biết mình bị sao nữa, mỗi khi tiếp xúc với anh, nó như cảm nhận được một khoảng cách vô hình nào đó giữa nó và anh vậy. Nó sợ nếu nói chuyện với anh, nó sẽ mất bình tĩnh mà lại làm tổn thương anh mất. Nó không muốn điều đó xảy ra chút nào…
Sau hôm tham gia kì thi, phải mất tới 2 tuần để ban giám khảo chấm điểm và công bố kết quả. Trong thời gian đó, nó vẫn đến lớp bình thường và cố gắng sắp xếp lại cuộc sống một chút. Nói không phải chứ sau hôm thi xong, nó đã ngủ cả một giấc dài để bù đắp khoảng thời gian ôn thi. Nó ăn nhiều, ngủ nhiều nên bây giờ lại bắt đầu ú ú lên rồi. Cứ thế này thì không được, phải kìm hãm bản thân lại thôi.
Vì không nói chuyện với anh nên cuộc sống của nó thật tẻ nhạt. Nhiều khi nó nghĩ, tại sao anh không xin lỗi nó nhỉ, nó cũng nhớ anh lắm, anh đến an ủi nó đi? Không gặp anh, không đi chơi với anh, aaaa… nó phải chịu cảnh này đến bao giờ. Thôi được rồi, anh không xin lỗi thì nó sẽ bỏ hết liêm sỉ làm hoà với anh, dù sao nó cũng không muốn hai người tiếp tục giận nhau. Hít một hơi, nó nhẹ nhàng lấy điện thoại, vào mess:
“Em xin lỗi vì chuyện hôm trước, chúng ta đừng giận nhau nữa có được không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-nang/3041595/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.