\- Xin các anh, xin các anh tha cho tôi…
\- Con đ\* này, mày có chịu về hay không?
Trong một con hẻm tối, người con gái toàn thân chằng chịt vết thương cố gắng chạy trốn khỏi những người đàn ông cao to, bặm trợn. Chiếc váy mỏng tan cô mặc trên người trông thật rách rưới, từng vệt máu từ cánh tay chảy dài, cứ ngỡ nếu không cầm máu lại thì cô có thể sẽ chết bất cứ lúc nào…
\- Làm ơn, các anh tha cho tôi đi mà… bây giờ tôi thế này thì không thể tiếp khách được nữa, các anh có bắt tôi về cũng chỉ phí công thôi.
\- Lắm lời, bắt nó lại cho tao.
\- Khôngggg… \_ Người con gái hét lên âm thanh xé lòng. Cô không cam tâm, cô muốn thoát khỏi nơi địa ngục kinh rợn này, cô muốn được sống, cô muốn gặp lại người cô yêu thương…
\- Đại ca, nó ngất rồi. Làm sao đây?
\- Nhìn lại thì đúng là con này không cho đi tiếp khách được nữa, thôi thì chúng mày vứt nó ở đâu cũng được, nhớ giải quyết cho sạch sẽ đấy! \_ Nói rồi, người đàn ông cầm đầu rời đi, để lại cô gái đáng thương cho đám thuộc hạ của mình.
\- Ê mày, con này tuy là người toàn vết thương nhưng ngon phết đấy, giờ tính sao?
\- Ngon thì ăn thôi, tội gì. Đại ca đã nói thế rồi.
Cứ thế, cô gái bị hai tên côn đồ ôm đến một nơi vắng vẻ và giở trò đồi bại. Chút ý thức cuối cùng của cô cũng không phản kháng được nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-nang/3041591/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.