Ngày cuối ở Mỹ, nó cùng anh đi mua quà cho bố mẹ và vài người bạn thân nữa. Nó nhất quyết không dùng tiền của anh mà dùng khoản tiền mình tiết kiệm, dành dụm được bấy lâu mua quà cho bố mẹ. Tuy nhiên, anh đương nhiên là không đồng ý, vậy là nó đành ngậm ngùi nghe theo ý kiến của anh…
\- Em đã bảo em trả được mà…
\- Thì cứ coi như anh mua quà cho bố mẹ đi.
\- Nhưng quà anh khác, quà em khác chứ.
\- Thôi thôi, anh với em là một mà.
Anh nói thế là ý gì nhỉ? Thôi kệ, nó không nói lại anh. Thế là toàn bộ chi phí mua quà cho mọi người lại là anh chi trả.
Sau khi đi dạo xung quanh, ngắm khung cảnh ở Mỹ lần cuối, nó và anh trở về nhà thu dọn vali để chuẩn bị ra sân bay. Phải về nên nó buồn lắm, ở đây tuyệt vời vậy cơ mà. Tiếc ghê, nếu có điều kiện chắc chắn nó sẽ đến đây lần nữa.
\- Em sẽ nhớ chị lắm. \_ Nó ôm chị Gia Khanh.
\- Khi nào rảnh chị sẽ về thăm mọi người mà.
\- Chị ở đây nhớ giữ gìn sức khoẻ nha.
\- Em cũng thế, về đấy thì quản cái thằng trời đánh kia hộ chị. Thỉnh thoảng qua bố mẹ chơi nữa nhé!
\- Vâng.
\- Thôi được rồi, cũng sắp đến giờ rồi. Để con đưa mọi người ra sân bay không kẻo muộn.
Mọi người cùng lên xe ra sân bay để về nhà. Lúc ngồi trên xe, nó cứ ngoảnh nhìn lại căn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-nang/3041588/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.