Vì đôi chân tập tễnh nên nó đã phải ở nhà suốt cả tuần, không được đi đâu hết. Ở nhà thật chán, vì chân bị thương nên nó không được đi chơi, nhìn ảnh Lan Anh đi khắp nơi này đến nơi kia mà nó phát hờn. Sao cứ phải đợi đến lúc nó nằm lì ở nhà mới đi chơi là thế nào nhở? Ghét ghê vậy á!
Anh vẫn qua nhà thăm nó đều đều, nhưng vì năm học tới anh có nhiều cuộc thi quan trọng nên trong hè phải đi học rất nhiều. Trước đó nó cũng định đi học vài khoá kĩ năng mềm nhưng chân thế này thì đi đâu được nữa. Cứ nghĩ đến là tức mà… May là bây giờ chân đỡ rồi, đi lại bình thường rồi chứ nếu mà cứ phải ở nhà suốt ngày thế này thì sớm muộn nó cũng hoá thành heo mất thôi.
Lâu lâu không ra ngoài nên hôm nay nó muốn đi hóng gió tí, vì ai cũng bận cả nên nó đi một mình thôi. Dạo này nó tìm thêm được một sở thích mới là vẽ tranh nên nó cũng mang theo giấy, bút với màu vẽ… ra ngoài. Tiện thể tìm quán café hoặc nơi nào đó ngồi “chill chill”, vẽ vời.
Một thứ không thể thiếu trong những ngày hè oi ả chính là kem chống nắng. Vì đi một mình nên nó cũng lười trang điểm lắm, đánh tí son cho mặt đỡ nhợt nhạt là được. Nó mặc áo trễ vai đơn giản với quần baggy, đeo thêm chiếc balo nhỏ nữa rồi tung tăng ra ngoài.
Ngồi trên chiếc xe đạp thân yêu, nó lượn vòng quanh phố phường một chút rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-nang/3041582/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.