\- An Hạ ơi, dậy đi, dậy đi mà. \_ Lan Anh lay lay người nó.
\- Ư…ư…muốn ngủ nữa cơ… \_ Nó vẫn còn muốn ôm giường.
\- Không dậy là mọi người đi chơi bỏ cậu ở lại một mình đấy.
\- Kéo tớ dậy đi. \_ Nó giơ hai tay ra đòi Lan Anh kéo dậy, đương nhiên là nhỏ cũng thuận theo nó rồi.
\- Tỉnh chưa? Vào đánh răng rửa mặt rồi còn xuất phát, đi muộn quá thì phải xếp hàng lâu lắm.
\- Okie, dậy rùi.
Nói rồi nó uể oải đi vệ sinh cá nhân rồi thay đồ để đi tới đỉnh Fansipan hùng vĩ. Nó mong chờ ngày này rất lâu rồi. Do khi lên cao, thời tiết lạnh hơn ở dưới thị trấn rất nhiều nên nó phải mặc đồ ấm áp một chút. Mặc áo khoác dày, mang thêm mũ rồi khăn len, găng tay nữa, cuối cùng nó đeo đôi giày thể thao cho dễ vận động. Quần áo xong xuôi, bọn nó đi ăn sáng trước rồi mới khởi hành đi Fansipan.
\- Sorry mọi người. \_ Nó cảm thấy mình thật tội lỗi khi đã dậy muộn và bắt mọi người phải chờ.
\- Chả biết ai hôm qua còn dặn anh ngủ sớm mà nay lại dậy muộn thế này?
\- Ngủ sớm và dậy muộn là hai vấn đề khác nhau mà.
\- Thôi được rồi, nói không lại em, bây giờ đi ăn thôi.
Sáng nay tụi nó đi ăn bánh cuốn. Đơn giản, gọn nhẹ mà quen thuộc. Ăn xong là tụi nó lên taxi đi Fansipan luôn, đi sớm tí nào hay tí đấy. Từ chỗ bọn nó ở lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-nang/3041554/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.