Sau một khoảng thời gian “định cư” ở bệnh viện thì ngày mai nó cũng đã được trở về nhà. Mặc dù vẫn chưa khoẻ hẳn nhưng do nó nằng nặc đòi về nên anh và các bác sĩ đành phải chấp nhận. Đêm nay nó ở bệnh viện một mình vì anh có việc bận nên mai sẽ quay lại đón nó. Sắp xếp quần áo và đồ dùng cá nhân xong xuôi, nó lên giường đi ngủ, chờ đến ngày mai.
Nửa đêm, khi đang say giấc, bỗng nhiên nó nghe thấy tiếng động lạ. Một phần vì giấc ngủ không ngon, một phần vì dạo này thân thể còn yếu nên nó rất nhạy cảm. Tiếng bước chân của người nào đó càng ngày càng gần, nỗi bất an trong nó cũng ngày một lớn. Đừng nói là có ai cho người đến hành thích nó đó nha. Vừa mới khoẻ hơn được một chút mà lại gặp cảnh này chắc nó không chịu nổi mất. Vơ nhanh lấy điện thoại, bật âm thanh xuống mức nhỏ nhất, nó ấn số gọi cho anh rồi giấu điện thoại xuống gối. Hành động vừa xong cũng là lúc nó nghe được tiếng mở cửa, có vẻ người đó đã tiến vào phòng nó. Cố bình tĩnh hết sức, nó nằm im, giả vờ như chưa tỉnh dậy.
Vì mới được bố cho đi tu bổ một khoá taekwondo nên nếu là một tên thì nó nghĩ mình tạm thời có thể ứng phó được. Chỉ là “ứng phó” thôi chứ nó cũng không đánh thắng nổi một người đàn ông, nhất lại còn là sát thủ. Nó cảm nhận được tiếng bước chân đã rất gần, rất gần rồi…Một giây, hai giây rồi lại ba giây…rốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-nang/3041547/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.