Một ngày mới lại chuẩn bị bắt đầu. Hôm nay nó thực sự không muốn dậy để đi học chút nào. Cả tối qua nó ngồi nhắn tin, gọi điện cho Lan Anh nhưng nhỏ không rep tin nhắn cũng không trả lời điện thoại làm nó đã buồn càng buồn thêm. Chưa bao giờ nhỏ giận nó lâu như vậy, bình thường có xích mích thế nào thì một trong hai đứa sẽ xin lỗi rồi làm hoà rất nhanh thôi. Đây là lần đầu tiên nhỏ không nghe bất cứ một lời giải thích từ nó, một chút cũng không. Rõ ràng nó không có lỗi gì mà, nghĩ lại nó vừa thấy buồn mà cũng tức nữa. Nhưng bây giờ biết làm sao bây giờ, nó vẫn phải tới trường để học thôi.
Bước vào lớp, trở về chỗ của mình, nó vẫn mang khuôn mặt u sầu tâm trạng. Không lâu sau thì Lan Anh cũng tới lớp. Tuy nhiên, nhỏ không ngồi chỗ bên cạnh nó như mọi khi mà lướt qua nó một cách vô tình rồi đi xuống cuối lớp ngồi một mình. Không hiểu sao lúc này nó thấy đau vậy nhỉ? Nhỏ có nhất thiết phải đối xử với nó như vậy không, tại sao lại không cho nó giải thích chứ? Liệu Ngân đối với nhỏ quan trọng đến thế ư, quan trọng đến mức nhỏ không chịu nghe bất cứ lời nào từ người mà mình đã gắn bó, đã chia sẻ buồn vui bấy lâu nay ư? Do cô giáo nó khá tâm lý nên thấy hai đứa như thế cô cũng không hỏi gì thêm, cô vẫn giảng bài và phân công nhiệm vụ cho mọi người như bình thường.
Suốt buổi học nó chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-nang/3041528/chuong-13.html