Cảnh Gia Dịch đang ngủ thì bị ác mộng dọa tỉnh, ôm gối nhỏ của mình chạy đi tìm mommy, lại đây mới phát hiện cửa phòng khóa chặt mở không được, nước mắt lập tức rớt xuống, vừa gõ cửa, vừa dùng âm thanh run rẩy đầy sợ hãi kêu: "Mommy, mommy, mommy, con sợ, huhuhu......"
Lạc Kim Vũ mở cửa, thấy con trai ngay cả dép lê cũng chưa mang, cũng may trước khi ngủ bé thường mang vớ ấm chân, nước mắt lưng tròng ngửa đầu nhìn mình, cô lập tức đau lòng không thôi, bế bé lên dịu dàng dò hỏi.
Cảnh Gia Dịch buông gối nhỏ, ôm lấy cổ mommy, ủy ủy khuất khuất, nói: "Con nằm mơ, thấy ba ba mommy dẫn con đi vườn bách thú, đột nhiên có thật nhiều thật nhiều khủng long khổng lồ chạy đến, hic hic, con bị vấp té ngã, nhìn thấy ba ba ôm mommy chạy mất, bỏ quên con, ô ô ô ô huhuhuhu......"
Lạc Kim Vũ vừa nghe, vừa dịu dàng an ủi, nói: "Đừng sợ đừng sợ, ba ba là người xấu, đáng đánh, chúng ta đi đánh ba ba, nếu sau này thật sự xuất hiện chuyện giống như vậy, ba ba cũng không dám bỏ quên tiểu bảo bối Dương Dương của chúng ta"
Nói, Lạc Kim Vũ giơ tay đánh chát chát lên cánh tay tr4n trụi lộ ra ngoài chăn của Cảnh Tư Hàn.
Cảnh Tư Hàn:??? Anh làm cái gì nên tội? Thằng quỷ nhỏ nằm mơ cũng muốn anh phụ trách sao?
Lạc Kim Vũ nhìn người nào đó ủy khuất cùng gương mặt đầy biểu cảm không thể tin được kia, bị nghẹn cười, cô liếc khắp người Cảnh Tư Hàn, không tiếng động nói: "Mặc đồ vào." Sau đó ôm con trai đi vào phòng tắm rửa mặt.
Đêm nay cái gì cũng chưa làm xong, không chỉ có vậy, phúc lợi cũng không bằng tối hôm qua, không thể ôm bà xã thơm tho mềm mại đi vào giấc ngủ.
Cảnh Tư Hàn nằm nghiêng ở trên giường lớn, nhìn thằng quỷ nhỏ vùi đầu vào trong lòng ngực bà xã của mình, lòng như tro tàn.
Anh xem qua lịch trình của Lạc Kim Vũ, bỏ lỡ đêm nay, kế tiếp sẽ là một đoạn thời gian rất dài, ngay cả mặt của bà xã anh cũng không thể nhìn thấy.
Ngày hôm sau, Lạc Kim Vũ đã khôi phục sức khỏe, một lần nữa nhào vào công việc, trước khi đi nhìn thấy gương mặt đầy ủy khuất của con trai cùng biểu tình toàn thân càng càng ủy khuất của ai đó, cúi đầu hôn hai bên má con trai, nhướng người ngẩng đầu tặng một nụ hôn sâu cho cha con trai mình, sau đó vội vàng ra cửa.
CF bộ sưu tập của Forever Young lần này là ý tưởng của Katharine, kết hợp với màu sắc rực rỡ của tranh sơn dầu hòa chung với nét thanh lịch từng bộ quần áo, Lạc Kim Vũ nhìn qua bản thảo, rất ấn tượng, đánh thẳng vào tầm mắt của người xem.
Hôm nay cô phải quay một đoạn nhỏ trong CF đó, đóng vai thiếu nữ bước ra từ trong bức tranh sơn dầu, bối cảnh là một ngọn đồi hoa hướng dương tràn ngập màu sắc vàng rực, thiếu nữ tóc dài buông xõa mặc váy dài chạy từng bước nhẹ nhàng trên đường mòn ngập hoa, cuối cùng lợi dụng góc cạnh cùng kỹ thuật, quay chụp khung cảnh giống như cô vừa chạy thoát khỏi bức tranh đến thế giới hiện thực.
Tình tiết rất đơn giản, nhưng chỉ là một bài test, cho nên dù là hoa hướng dương đẹp rực rỡ hay ánh sáng mặt trời cũng tuyệt vời, đều chỉ có thể chờ edit xong cảnh quay mới biết kết quả, quá trình quay chụp vẫn tiếp tục tiến hành.
Trước khi đến lượt Lạc Kim Vũ quay, thì đối thủ của cô đã nhờ quan hệ xếp lịch quay trước cô, cho thấy, bên kia cũng rất coi trọng đại ngôn lần này.
Vì không muốn Lạc Kim Vũ có được cảnh quay có ánh sáng hoàn mỹ, nên cô ta cố ý đến trễ, giả bộ không hiểu lắm ý tưởng CF, lặp lại khá nhiều lần, phí mất thời gian đẹp chụp ban ngày trên ngọn đồi hướng dương, đến lượt Lạc Kim Vũ đã là ba giờ chiều. Lúc đó ánh mặt trời không còn chói chang nữa, trời râm mát, ánh sáng không còn đẹp như ban ngày.
Bởi vì là CF thời trang quần áo, màn ảnh đặc tả đặc biệt chi tiết, cũng may năng lực khống chế màn ảnh cũng diễn xuất của Lạc Kim Vũ vẫn luôn xuất sắc, cơ hồ không có NG.
Nhưng dù vậy, cô vẫn không thể đuổi kịp chuyến bay đi thành phố H, chỉ có thể liên lạc với nhân viên đoàn phim 《 Giang hồ 》, tạm thời sửa đổi thời gian thử kính, nghe Dụ Phương Phương phản hồi, đạo diễn Từ có chút ý kiến với chuyện này.
May mắn chính là, căn cứ bọn họ biết được tin tức, trước mắt, trong những diễn viên thử kính đến diễn vào ngày đó còn chưa có tìm được diễn viên vừa lòng.
Lạc Kim Vũ suốt đêm bay đến thành phố H, chỉ ở khách sạn ngủ bốn tiếng, vội vội vàng vàng lên đường chạy đến địa điểm thử kính, được đoàn phim gọi điện thông báo, đạo diễn Từ đột nhiên té xỉu nằm viện, thử kính tạm thời dời lại, thời gian cụ thể sẽ thông báo sau.
Nhưng Lạc Kim Vũ phải lập tức đi theo đoàn phim《 Về nhà 》tham gia liên hoan phim quốc tế, bỏ qua hôm nay, kế tiếp rất có khả năng sẽ không thể đến kịp buổi thử kính lần sau.
Nhưng chuyện liên quán đến vấn đề sức khỏe của đạo diễn, có gấp cũng không được gì, Lạc Kim Vũ kêu Vương Mãnh vòng xe chạy đến bệnh viện. Trên đường đi, Thịnh Nam liên hệ với cô, mới biết được Từ An không phải đột ngột bị bệnh, mà bị ung thư dạ dày, là bệnh cũ tái phát.
"Khó trách đạo diễn Từ đột nhiên lại muốn quay võ hiệp, nguyên lai là lo lắng hiện tại không làm, về sau cũng không còn cơ hội." Thịnh Nam ở đầu bên kia có chút thổn thức.
Cuối cùng, cũng đã thương lượng được với đoàn phim, Lạc Kim Vũ sẽ thử kính thông qua video tự quay, kết quả cụ thể còn chờ sức khỏe của đạo diễn Từ chuyển biến tốt đẹp một chút sẽ thông báo sau.
Trước mắt, đây cũng coi như là phương pháp giải quyết tốt nhất. Vì thế, sau khi Lạc Kim Vũ từ bệnh viện ra tới, lại nhanh chóng bay trở về Thành phố Du, ngay sau đó sắp xếp lịch trình, ngựa chạy không ngừng lập tức bay đến Berlin.
Sở dĩ gấp như vậy, là bởi vì trước lễ trao giải của liên hoan phim quốc tế, tất cả các thể loại phim tham gia sẽ được công chiếu xuyên suốt trong hai tuần để mọi người đánh giá. Lần này khác với mọi khi, vì sẽ được phát trực tiếp mọi hoạt động của đoàn phim lên trên mạng.
Lạc Kim Vũ là nữ chính của 《 Về nhà 》, yêu cầu phải đến sớm và tham gia mọi hoạt động của đoàn phim.
Đoàn phim《 Về nhà 》vừa đặt chân đến Berlin đã phải tham gia liên hoan phim diễn ra cùng ngày, đoàn phim tự nhiên mừng vui, khắp chốn nơi nơi tụ hội về đây ra mắt tác phẩm. Kết quả, ngày hôm sau đã có con dân trên mạng đăng hình đối lập giữa rạp chiếu《 Về nhà 》 với những tác phẩm được công chiếu khác, trước rạp có thể nói là giăng lưới bắt chim, người xem ít ỏi không có bao nhiêu.
Vì thế dẫn phát ra cuộc chiến của những anh hùng bàn phím, toàn những lời trào phúng, châm chọc. Nói nội dung tẻ nhạt, đoàn phim khoa trương, rác rưởi mà đòi nhận giải, bị vả mặt có đau hay không, còn nói chỗ nào có Lạc Kim Vũ chỗ đó có lăng xê, dứt khoát kêu nữ vương lăng xê là được, bla bla bla.....
Hận không thể dìm chết Lạc Kim Vũ.
Cũng có vài nhà phê bình điện ảnh cùng những người ở liên hoan phim đi xem điện ảnh nói tốt vài câu ở trên mạng, nói chất lượng phim rất tốt, tình tiết chặt chẽ, ý nghĩa sâu xa, nhưng bởi vì nhân số thật sự quá ít, lập tức đã bị thuỷ quân đánh tan, một mực nhấm vào đoàn phim cùng bôi đen Lạc Kim Vũ.
Tin tức trên mạng trong nước trào phúng vô cùng lợi hại, toàn bộ không khí của đoàn phim 《 Về nhà 》đều rất thấp, chỉ có một mình Lạc Kim Vũ vô tư, không có việc gì vẫn ăn uống ngủ nghĩ đều độ.
Cho dù là có người xem hay không, đều đúng giờ đến địa điểm diễn ra liên hoan phim để chụp hình nhận phỏng vấn, rất nhiều lần đụng phải người vừa xem xong điện ảnh ra tới, khóc đôi mắt đỏ đỏ.Cô đều sẽ tri kỷ đưa khăn giấy, cũng sẽ nhiệt tình ký tên, chụp ảnh chung.
Vương Đỉnh Đỉnh ngầm cùng cô nói chuyện phiếm, có chút xúc động nói: "Tâm tình của cô cũng thật tốt, chỉ sợ phía trước nói mang cô đoạt giải thưởng lần này chắc làm không được, đành chờ lần tới thôi"
Lạc Kim Vũ an ủi anh: "Lúc này mới vừa bắt đầu mà, liên hoan có nhiều tác phẩm điện ảnh đến như vậy, còn bộ điện ảnh này của chúng ta không có đến một diễn viên có tiếng tâm cùng sức ảnh hưởng, khán giả tạm thời bị những bộ điện ảnh khác hấp dẫn cũng là điều bình thường? Hơn nữa, những nhà bình luận cùng ban giám khảo sẽ biết bộ điện ảnh này của chúng ta có hay hay không, bọn họ tự nhiên có thể nhìn đến. Em cảm thấy chúng ta có thể đoạt giải, bản thảo cảm nghĩ đoạt giải em đều đã viết xong rồi, chỉ đợi lên phát biểu thôi"
Vương Đỉnh Đỉnh cười khổ: "Cái tự tin này là ai cho em? Em cũng đừng an ủi anh, chỉ dựa vào tình hình hiện tại này, nếu có thể đoạt giải vậy chắc giấc mơ trở thành trai đẹp của anh sắp thành sự thật"
Lạc Kim Vũ nghĩ thầm, tự tin của em là tác giả của bộ tiểu thuyết này cho.
Đương nhiên cô không thể nói như vậy, vì thế nhìn Vương Đỉnh Đỉnh chớp chớp mắt, nói giỡn: "Đẹp trai không phải càng tốt? Còn có thể dựa mặt mà ăn"
Vương Đỉnh Đỉnh không nghĩ tới chính là, mọi chuyện lại giống như những lời Lạc Kim Vũ nói, đại khái vào ngày thứ ba diễn ra liên hoan phim, người xem đột nhiên tăng lên, thậm chí trưa hôm đó còn xuất hiện hiện tượng xếp hàng vào cửa.
Chuyện này chưa từng xảy ra với những bộ phim khác trong liên hoan phim này, nhân viên toàn đoàn phim đang chìm trong vui sướng, cũng cảm thấy nghi hoặc, sao lại bổng nhiên nổi đến như vậy?
Sau khi lên mạng tra ra mới biết được, nguyên lai là một nhà phê bình điện ảnh nổi tiếng tại Berlin, trước một ngày có tới xem qua 《 Về nhà 》, sau khi trở về phát biểu một chút về nội dung bộ phim, từ cốt truyện, kỹ thuật diễn của diễn viên cùng với âm nhạc, cắt nối biên tập phân đoạn phù hợp, các phương diện đều rất chuyên nghiệp.
Giữa những hàng chữ có cánh dành cho 《 Về nhà 》, nên mới thu hút một lượng người xem khổng lồ đến rạp.
Điều đáng nhắc tới chính là, ở dưới bình luận còn dán ảnh chụp chung giữa ông với Lạc Kim Vũ, còn đặc biệt viết riêng lời bình luận đánh giá cực cao về kỹ thuật diễn của Lạc Kim Vũ.
Những lời bình của nhà phê bình điện ảnh này rất nhanh đã được phiên dịch rồi đăng lên trang mạng xã hội trong nước, còn kèm theo rating của bộ 《 Về nhà 》 và ảnh chụp hiện trường.
Đây coi như là một cái tát cho những anh hùng bàn phím lúc ấy trào phúng đoàn phim, cùng diễn viên lăng xê.
—— Kẻ nào lúc trước nói những lời khen ngợi sau khi xem phim là thuỷ quân, hiện tại thì sao? Có phải chuyên gia phê bình người nước ngoài này cũng là đoàn phim bỏ tiền mua thuỷ quân hay không? Sao không chen vô hót nữa?
—— Nói tiếng người đi mấy má, loại nhà phê bình điện ảnh nổi tiếng này ai bỏ tiền ra thuê nổi? Dựa vào mấy đồng bạc lẻ của 《 Về nhà 》 muốn mua cái tin hot search đều mua không nổi lấy đâu ra Bác Mao mà mua lời phê bình. [ cười khóc ]
—— không phải vấn đề tiền bạc, người ta căn bản không bán bình luận điện ảnh nha.
—— vì cá vàng đánh call, vì 《 về nhà 》 đánh call, vì sản phẩm điện ảnh nước nhà đánh call.
—— thật ra, mặc kệ có đoạt giải hay không, có thể lọt vào danh sách liên hoan phim đã rất ghê gớm rồi.
Bởi vì sai múi giờ, nên thời điểm trao giải liên hoan phim quốc tế Gấu Bạc ở Trung Quốc mới 5 giờ sáng, truyền thông chăm chỉ trước hết tuyên bố 《 Về nhà 》 thu hoạch hai giải thưởng lớn, gồm giải phim truyện xuất sắc nhất cùng nữ diễn viên xuất sắc nhất.
Đồng thời có một vài lưu học sinh ở Berlin cũng chú ý liên hoan phim lần này, đã công bố thông tin sớm nhất trên weibo.
Chờ đến buổi sáng 6 giờ rưỡi, nhóm dân mạng đầu tiên từ trong lúc ngủ mơ thức tỉnh, 《 Về nhà 》 trở thành con ngựa đen trong giải thưởng liên hoan phim quốc tế Gấu Bạc, tin tức ở trên mạng bay lả tả truyền lưu khắp nơi.
《 Về nhà 》 bùng cháy, Vương Đỉnh Đỉnh bùng cháy, Lạc Kim Vũ cũng bùng cháy.
Ở trong nước đang bàn tán xôn xao, hôn hô reo mừng 《 Về nhà 》 mang về hai giải thưởng lớn trong liên hoan phim quốc tế cho nền điện ảnh nước nhà, Lạc Kim Vũ lại đang tiếp điện thoại của người yêu.
Trở lại khách sạn đã hơn 12 giờ, Lạc Kim Vũ đứng ở bên cửa sổ tiếp điện thoại.
"Cảm nghĩ nhận giải thưởng của em có phải thiếu người nào đó hay không? Những diễn viên nhận giải ảnh hậu ảnh đế cuối cùng đều sẽ cảm ơn người nhà, người yêu linh tinh gì đó? Anh nghe xong nửa ngày, sao một chút về bóng dáng của anh cũng chưa nghe được. Cha của con trai em không xứng có được tên họ sao?" Cảnh Tư Hàn ở đầu dây bên kia lải nha lải nhải.
Lạc Kim Vũ nghe xong cười không ngừng "Anh ở đâu nghe được cảm nghĩ nhận giải của em?"
Cảnh Tư Hàn dừng một chút, nói: "Anh mua chuộc trợ lý của em, ở dưới khán đài mở điện thoại phát sóng trực tiếp"
Lạc Kim Vũ đoán chính xác, ngoài miệng lại nói: "Ây da, vậy anh cảm thấy em hẳn là nên nói như thế nào? Nói cảm ơn Cảnh tiên sinh bạn trai hiện tại của em, cảm ơn anh ngày đó không quan tâm không hỏi thăm, mới làm em làm không được thiếu phu nhân nhà giàu, chỉ có thể tự thân đi ra ngoài kiếm tiền nuôi con, mới có thể có được thành tựu như ngày hôm nay? Hay là......"
"Anh sai rồi, anh sai rồi." Cảnh Tư Hàn lại không dám nghe cô nói tiếp, lập tức đầu hàng, hỏi tiếp: "Giải cũng đã đoạt, khi nào về nước? Dương Dương nói nếu em lại không trở về nhà, thằng bé muốn anh mang theo nó bay qua đi tìm em"
"Buổi chiều ngày mai sẽ khởi hành bay, vì để em được nghỉ ngơi nhiều một chút, Thịnh Nam còn đặc biệt thay đổi sân bay gần khách sạn để em đi cho tiện....." đột nhiên nhìn đến từng hạt màu trắng nhỏ li ti như bay như bông tuyết ở ngoài cửa sổ, rất đẹp, cô kinh hỉ nói: "Tuyết rơi, không ngờ ở đây sẽ có tuyết vào tháng tư"
Điện thoại yên tĩnh trong chốc lát, tiếp theo sau Lạc Kim Vũ nghe Cảnh Tư Hàn nhẹ giọng nói: "Nghe nói Berlin có một lời tương truyền rất lãng mạn, thời điểm tuyết bắt đầu rơi, lời cầu nguyện sẽ có thể trở thành sự thật, em có muốn thử xem hay không?"
Lạc Kim Vũ giơ bàn tay ra ngoài cửa sổ, tiếp một mảnh bông tuyết, cười nói: "Em không phải thiếu nữ mới lớn, sao sẽ tin mấy loại truyền thuyết này?"
Cảnh Tư Hàn cũng đi theo cười: "Cái gì kêu loại truyền thuyết này? Là sự thật, không tin ngày mai em thử hỏi nhân viên khách sạn hay dân bản xứ thử xem"
"Vậy em cầu nguyện Cảnh Tư Hàn tiên sinh hiện tại xuất hiện ở trước mặt em, anh cảm thấy có thể trở thành sự thật hay không?" Lạc Kim Vũ cố ý nói điều không có khả năng xảy ra, chính là vì chèn ép anh, dám giở trò "lãng mạn" trẻ con dụ dỗ thiếu nữ nhà lành.
Ai ngờ, trong điện thoại đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ, sau đó cô nghe Cảnh Tư Hàn nói: "Thật đúng là sợ em không cầu nguyện như vậy"
Lạc Kim Vũ trong lòng nhảy dựng, ẩn ẩn có một cái dự cảm, cô muốn mở miệng hỏi, lại nghe đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói đầy dịu dàng ấm áp của ai kia, nói: "Cúi đầu."
Khách sạn này là do Dụ Phương Phương mới đặt trước hai ngày, nói là cách sân bay khá gần, vừa vặn cô vừa trở về có thể nghỉ ngơi thật tốt, ngủ đến tự nhiên tỉnh, không cần vì đuổi kịp chuyến bay cực khổ dậy sớm.
Khách sạn trước xác thật có chút xa, đi ra ngoài không phương tiện. Cho nên Lạc Kim Vũ nghe xong lý do này cũng không cảm thấy có cái gì không ổn, mà hiện tại lại vấn đề lớn, rất lớn.
Trợ lý của cô thế nhưng bị Cảnh Tư Hàn thu mua làm gián điệp.
Lạc Kim Vũ một tay chống ở trên vách cửa sổ, hơi dò đầu ngoài nhìn xuống, gió đêm lạnh run thổi bay tóc cô, cô lại không cảm thấy lạnh, chỉ cảm thấy trái tim thình thịch thình thịch nhảy như đang khiêu vũ.
Toàn bộ ánh đèn khách sạn đột nhiên đều tắt, chỉ có ánh đèn phòng màu vàng lọt qua khe cửa, phía dưới là một màu đen tuyền, khoảng cách quá xa, lại không có ánh sáng, Lạc Kim Vũ nhìn không rõ, cô nóng vội lại nhướng người ra bên ngoài dò xét một chút.
Dưới lầu là một hoa viên, lúc Lạc Kim Vũ đi vào thời gian đã khuya, cô cũng không chú ý đến tột cùng hoa viên trông như thế nào, chỉ nhìn lướt qua, hình như trên cây treo rất nhiều đèn. Lúc ấy trong lòng còn nghĩ, không ngờ nước ngoài còn có phong cách trang trí kiểu Trung, hiện tại nghĩ đến là có người cố ý làm như vậy.
Giây tiếp theo, từng chiếc lồng đèn treo trên thân cây trong hoa viên bắt đầu chiếu sáng, lồng thứ nhất, ngay sau đó lồng thứ hai, thứ ba...... Không có khoảng cách mà theo thứ tự thắp sáng, thực mau đã hình thành một đường cong. Từng bước từng bước ánh sáng tạo thành chữ cái dần dần xuất hiện ở trước mắt Lạc Kim Vũ.
Khi toàn bộ câu chữ hoàn chỉnh hiện ra, bốn phía hoa viên đồng thời bốc cháy lên bốn đường thẳng pháo hoa phát sáng, một chùm ánh sáng mạnh bốc cháy chạy một đường vào giữa hoa viên tạo thành một đường vệt sáng hình tròn, một bóng hình xuất hiện ở bên trong.
Cùng lúc đó, điện thoại lại vang lên giọng nói của Cảnh Tư Hàn.
"Nguyện vọng của em được thực hiện, ảnh hậu đáng yêu của anh, anh tới đón em về nhà."
Lạc Kim Vũ hốc mắt cay xè, cổ họng nức nở, trong đầu, trong lòng chỉ có mỗi hình bóng của Cảnh Tư Hàn, điện thoại trượt khỏi tay cô.
Lạc Kim Vũ vội vàng chạy xuống cô vội đến nổi giày chưa mang, áo khoác chưa mặc. Khi cô đến trước hoa viên, mặt đối mặt với người đàn ông đứng trong vòng tròn đầy ánh sáng kia, cô bước từng bước một đến gần vòng sáng đó.
"Duỗi tay." Cảnh Tư Hàn mở miệng nói với Lạc Kim Vũ.
Lạc Kim Vũ ngây ngốc giơ hay bàn tay của cô qua.
Cảnh Tư Hàn buông xuống lông mi, nghiêm túc nắm hai bàn tay cô, tùy ý chà sát làm ấm nó, sau đó ôm Lạc Kim Vũ vào lòng, kéo cô vào trong vòng tròn sáng, mở miệng trách mắng.
"Trời lạnh, em làm gì đi ra ngoài không mang giày, áo khoác đâu, mới hết bệnh muốn bị tiếp sao? Em nói không còn là thiếu nữ, sao tính tình lại bộp chộp giống Dương Dương như vậy...."
Thấy một hồi lâu không nghe cô trả lời hay nói gì, Cảnh Tư Hàn hơi đẩy cô ra, chỉ thấy gương mặt cô đầy nước mắt, anh hoảng loạn.
"Sao vậy? Cảm động đến phát khóc, nói không nên lời?"
Lạc Kim Vũ vẫn nhìn anh, không nói gì, Cảnh Tư Hàn thở dài, bế cô lên như công chúa, sau đó bước ra vòng tròn sáng, đi vào khách sạn.
Vào trong phòng ấm áp, tâm tình của Lạc Kim Vũ cũng dần bình tỉnh lại, cô ở trong lòng ngực anh giật giật, lại bị anh ôm càng chặt. Lạc Kim Vũ phát hiện, hơi thở của anh có chút không thích hợp.
Đặc biệt là khi anh ném cô lên trên giường, bản thân cũng theo đó đè ở trên người cô, Lạc Kim Vũ duỗi tay ôm lấy cổ Cảnh Tư Hàn, cười quyến rũ, nói: "Tư Hàn, anh muốn làm gì nha?"
"Anh đói bụng, muốn ăn khuya" Cảnh Tư Hàn đè ở trên người cô, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, trong giọng nói không giấu nổi dục v0ng.
Lạc Kim Vũ dùng ánh mắt mơ màng nhìn anh, đối với anh tới nói, Lạc Kim Vũ hiện tại giống như một con yêu tinh hút hết tinh lực cùng tâm hồn của anh, chỉ một ánh mắt có thể khiến anh mất khống chế.
Lạc Kim Vũ mỉm cười, kéo cổ Cảnh Tư Hàn xuống thấp, nói thầm vào tai anh, trêu ghẹo anh: "Anh muốn ăn cái gì? Trên bàn có đồ ăn, anh có thể tùy ý ăn nha."
"Anh không muốn ăn mấy thứ đó, anh muốn ăn cái gì, chẳng lẽ cá vàng nhỏ không biết hay sao?" Cảnh Tư Hàn cọ vào cổ cô, kìm chế dục v0ng, nói.
Lạc Kim Vũ tiếp tục trêu ghẹo: " Anh không nói, làm sao em biết?"
Cảnh Tư Hàn cười, giọng cười gợi tình đầy quyến rũ của đàn ông: " Anh muốn ăn em, được không?"
Lạc Kim Vũ đầy mặt anh ra khỏi cổ mình, nhìn thẳng vào mắt anh, nói: " Được"
Gương mặt Cảnh Tư Hàn nhanh chóng phóng lớn, cánh môi dán sát vào nhau, nhiệt độ trong không khí cấp tốc bay lên.
Cảnh Tư Hàn nhẹ nhàng gặm cánh môi mềm mại của cô, Lạc Kim Vũ hơi run người, lông mi kịch liệt run rẩy một chút, sau đó ngoan ngoãn thuận theo.
Cảnh Tư Hàn thấy cô phối hợp, một sợi dây trong lòng bị căng đứt gãy, anh mạnh bạo nhấm nháp đôi môi cô, Cảnh Tư Hàn hít mạnh một hơi, động tác có chút thô bạo, trực tiếp kéo xuống quần áo trên người Lạc Kim Vũ.
Trời biết, khoảng thời gian này tách ra, anh đã đến cực hạn.
Cô là tình yêu duy nhất của anh, cũng là dục v0ng của anh.
Bà tay anh vuot ve khắp cơ thể cô, cảm nhận làn da tinh tế nõn nà, càm nhận từng đường cong trên cơ thể cô. Anh vừa chơi đùa với cái lưỡi đáng yêu của cô, vừa xoa bóp hai cái bánh bao mềm mại kia, anh vừa xoa, vừa nắn, vừa nhéo.
Cảnh Tư Hàn dứt khỏi môi cô, một sợi chỉ bạc xuất hiện kết nối giữa mép môi hai người với nhau, Cảnh Tư Hàn cúi người li3m sạch nó, đôi môi anh di chuyển từ trên môi, đến cằm, cổ, xương quai xanh, anh dừng ở xương quai xanh lâu hơn một chút, nhấm nháp nó.
Âm thanh mut hôn vào làn da của cô hòa cùng tiếng râm rên của cô, Cảnh Tư Hàn nghe càng nóng người, động tác càng thô lỗ, như muốn nhập cô vào trong người.
Cảnh Tư Hàn nhân lúc cô còn đang chìm trong vui sướng, đâm thật mạnh vào, Lạc Kim Vũ mở to mắt, miệng hơi mở, cô không nghĩ tới, nó lại đau đến như vậy.
"A, ưm...." Hai người đồng loạt kêu lên, Lạc Kim Vũ là đau, Cảnh Tư Hàn là sướng.
Cảm giác thân thể của mình giống như bị mạnh mẽ bổ ra làm đôi, giống như là thân thể đã bị hư rớt.
Lạc Kim Vũ mở to hai mắt, nước mắt như hạt đậu từ không ngừng chảy từ khóe mắt của cô xuống.
Cảnh Tư Hàn nhìn, thân thể cứng đờ không dám lại động một chút, vừa mở miệng trấn an Lạc Kim Vũ, vừa cúi đầu hôn nước mắt trên mặt cô.
Thật lâu sau lúc sau, Lạc Kim Vũ mới tìm được giọng nói của bản thân.
Cô mở miệng, giọng hơi nức nở, có chút trách mắng, nói: "Động..... Anh động nhanh đi"
"Em chắc không, tiếp theo sau đừng khóc lóc kêu anh dừng, anh sẽ không dừng đâu"
Rốt cục cô đã trở thành người của anh, trong ngoài, toàn bộ đều là của anh.
Trong lòng Cảnh Tư Hàn vô cùng thỏa mãn, giống như là cảm nhận được sự kích động của anh, tiểu hàn hàn chôn ở trong thân thể Lạc Kim Vũ, trực tiếp tự thân biến hóa giống như hòa âm với tâm trạng vui sướng hiện tại của anh.
Tiểu hàn hàn biến hóa, Lạc Kim Vũ phát hiện ngay lập tức.
Cô trợn mắt há hốc mồm nhìn Cảnh Tư Hàn, căn bản không có nghĩ đến, nó rõ ràng đã lớn như vậy, cư nhiên còn sẽ biến lớn hơn.
Lạc Kim Vũ động cũng không dám động, vẻ mặt đáng thương ôm cổ anh, nũng nịu: "Tư Hàn, anh, anh làm nó đừng nhúc nhích."
"Ai động?" Cảnh Tư Hàn ra vẻ không hiểu, ánh mắt đầy dục v0ng nhìn cô.
Nếu không phải Lạc Kim Vũ đau, Cảnh Tư Hàn cũng không cần kiềm chế, giờ phút này anh đã sớm không màng đến cô mà hưởng thụ rồi.
Lạc Kim Vũ đỏ mặt, cắn chặt hàm răng không chịu nói.
Cảnh Tư Hàn lại đột nhiên cong cong môi, giống như là phát hiện chuyện rất thú vị, anh nhích nhích tiểu Hàn Hàn dưới thân, động tĩnh hơi lớn làm nó nhảy lên vài cái, nhìn Lạc Kim Vũ có chút thẹn thùng cùng ngạc nhiên, cũng không thấy biểu cảm đau đớn trên nét mặt, Cảnh Tư Hàn biết cô đã thích ứng, không hề áp lực nữa, thân thể chậm rãi đẩy đưa va chạm.
Cảm giác đau đớn đã biến mất, chuyển hóa thành một loại cảm giác khác, Là cảm giác gì Lạc Kim Vũ cũng không biết.
Đây là một loại thể nghiệm mới lạ, làm người vui thích, thật dễ dàng làm người hãm sâu trầm luân.
Cảnh Tư Hàn cũng giống như cô, đối với linh hồn của Lạc Kim Vũ tới nói là lần thứ nhất, nhưng là đối với anh là lần đầu tiên thanh tỉnh làm việc này, tính ra, hai người đều là lần đầu tiên.
Loại này ấm áp bó chặt, so với tưởng tượng của anh còn muốn tốt đẹp một trăm lần một ngàn lần, thậm chí một triệu lần.
Cảnh Tư Hàn thở dài thỏa mãn một hơi, cúi đầu hôn Lạc Kim Vũ, nhỏ vụn hôn từ xương quai xanh một đường đi xuống, luật động cùng lực đạo cũng dần dần tăng nhanh lên.
Mỗi một lần, anh đều đem toàn bộ của bản thân thâm nhập sâu vào trong.
Lạc Kim Vũ ôm chặt lấy Cảnh Tư Hàn, mày đẹp nhíu lại, hai chân treo ở bên hông theo lực đạo mạnh bạo của anh đong đưa lên xuống, thở hổn hển nói: "Anh, anh chậm một chút, ưm, a, aaaa......"
Ý của cô là muốn anh chậm một chút, nhẹ một chút, kết quả lại không biết tiếng ngâm nga rên rĩ của cô đã trực tiếp k1ch thích tới Cảnh Tư Hàn.
Cảnh Tư Hàn cúi đầu hôn môi cô, lực đạo dưới thân lại càng thêm hung mãnh mạnh mẽ, trực tiếp nuốt toàn bộ những lời xin tha đầy rách nát của Lạc Kim Vũ vào trong bụng.
Cảnh Tư Hàn nâng cao hai chân của Lạc Kim Vũ lên, cô xoắn cơ thể muốn chạy trốn khỏi sự va chạm mạnh bạo của anh, anh giữ chặt mắt cá chân của cô, giống như cá nằm trên thớt, làm cách nào giẫy giụa cũng thoát không khỏi.
Chỉ có thể tùy ý anh đùa giỡn, Lạc Kim Vũ khóc lóc xin tha, nhu nhược vô cùng đáng thương: "Đủ rồi, thật sự đủ rồi.... Ưm, aaaaaa, cầu xin anh, đừng.... Dừng lại"
Giờ cô mới biết, Cảnh Tư Hàn nhìn cấm dục, khi c0i quần áo lại cầm thú đến như vậy, đòi hỏi vô độ, không biết thỏa mãn.
" Đừng dừng lại? Ok, anh chiều theo ý em" Cảnh Tư Hàn quyết tâm ăn cho thật no bụng, anh bị bỏ đói lâu lắm rồi, nhân cơ hội không có thằng quỷ nhỏ kia ở, anh phải đòi lại món nợ ngày đó.
"Tư Hàn, dừng lại được không, em chịu không nổi, Tư Hàn, ưm, aaaaa......"
Cảnh Tư Hàn càng nghe cô nói, càng hưng phấn, càng dừng không được, Lạc Kim Vũ nghi ngờ anh uống thuốc k1ch dục, nếu không sao lại càng làm càng mạnh bạo càng lâu đến như vậy. Giờ cô đã biết một đêm bảy lần là có thật, trước lúc ngất đi cô chỉ kịp mắng một câu: " Cầm thú...."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]