Lạc Kim Vũ nhìn Khúc Phỉ Nhi đi ngang qua người mình, âm thầm lắc đầu.
Lấy tác phong làm việc của cô ta thế nhưng có thể tồn tại cho tới bây giờ đã là kỳ tích, nhìn dáng vẻ như đang nói " phía sau có cha nuôi nguyện ý chống lưng, tôi muốn làm gì mà chả được"
Tuy bản thân Lạc Kim Vũ không thể tiếp thu luật ngầm trong giới giải trí, nhưng cô cũng tuyệt đối sẽ không đứng ở phía đạo đức đi khinh thường những người lựa chọn làm như vậy.
Muốn đi lối tắt thì phải yêu cầu trả giá đắt, có lẽ cái này cũng coi như là một loại mua bán đồng giá trao đổi. Thế giới cũng không phải đen thì là trắng, cô không thể can thiệp vào ý nguyện của người khác, chỉ có thể giữ vững bản sắc con người mình là được.
Đối với sự lựa chọn của Khúc Phỉ Nhi, Lạc Kim Vũ không có ý kiến, nhưng lại thiệt tình cảm thấy cô ta vừa đáng ghét lại vừa tội nghiệp. Đáng ghét là ghét tính cách chỉ muốn hơn chứ không muốn thua người khác, ghét cách cô ta khinh thường mọi người, cho rằng bản thân rất cao quý. Tội nghiệp là tội cô ta nhìn không rõ địa vị bản thân ở đâu, tội cô ta không biết thân biết phận.
Thật ra từ một góc độ nghệ sĩ tới nói, bản thân chính là một thương hiệu. Chỉ có biết cách kinh doanh, mới có thể tồn tại trên con đường giải trí và có thể đi xa hơn.
Nhưng hiển nhiên, Khúc Phỉ Nhi không có nhận thức đến điểm này, có lẽ là cô ta đạt được thành công quá dễ dàng, làm cô ta có ảo giác chỉ cần dựa vào chỗ dựa tốt mọi chuyện sẽ suông sẽ thành công, lại không nghĩ "Chỗ dựa cũng sẽ đảo, dựa người người sẽ chạy".
Nếu sau lưng kim chủ thực sự đáng tin cậy, vậy sau khi sự kiện Weibo kia xảy ra, sao kim chủ có thể để cô ta tự mình đến phim trường trả thù cô? Nếu lúc Thịnh Nam dám hạ bộ, dám ra tay một cách không lưu tình vả mặt bọn họ đau đến như vậy, tất nhiên điều đó chứng minh chị Nam không sợ thế lực của kim chủ. Lạc Kim Vũ chính là nhìn thấy rõ điểm này, vừa rồi mới cố ý làm khó dễ, dám trực tiếp phản đòn, đáng tiếc Khúc Phỉ Nhi lại xem không hiểu.
Dưới sự chỉ đạo của Vương Đỉnh Đỉnh, đoàn phim quay thêm vài cảnh để hoàn thiện tình tiết.
Diễn viên không có cảm nhận rõ ràng, nhưng nhân viên trường quay đều biết, đạo diễn Vương rất là bất mãn đối với hành vi hôm nay của Khúc Phỉ Nhi, bằng không sao lại cắt luôn vai diễn của cô?
Bất quá ngẫm lại cũng đúng, Khúc Phỉ Nhi cố ý ngáng chân trả thù riêng, nhưng phần thiệt hại đoàn phim phải thầu hết, nào là tiền thuê thiết bị, tiền thuê phim trường cùng với tiền trả theo từng giờ cho nhân viên...... Mấy cái đó đều là tiền hết nha.
"Cut"
Cuối cùng, một cảnh cũng đã quay xong, Lạc Kim Vũ rút hai tay từ cửa sổ xe ra tới, đôi tay vây quanh ở trước ngực ý muốn làm ấm cơ thể. Mới vừa rồi vì đặc tả tình tiết, cô thật sự đã dốc hết toàn lực khống chế cơn run rẩy vì lạnh, giờ phút này buông lỏng bản thân, cả người đều bắt đầu run lên. Cô nhảy nhảy tại chỗ mấy cái, xoay người chuẩn bị đi đến chỗ Dụ Phương Phương, lại đột nhiên bị một lực rất mạnh đẩy từ phía sau, cả người chật vật mà té sấp về phía trước.
Bởi vì phía trước vẫn luôn lặp lại cảnh trời mưa, nên nơi nơi đều là vũng nước, mặt đất không bằng phẳng. Lạc Kim Vũ phản ứng không kịp, trực tiếp nhào vào một vũng nước to phía trước mặt, nước bẩn toàn cát đất văng khắp người cô, có chút thậm chí bắn vào trong mắt, làm cô cảm thấy đau xót.
"Kim Vũ!"
Dụ Phương Phương chỉ đành trơ mắt nhìn Khúc Phỉ Nhi dùng hết lực đẩy cửa xe nện ở trên lưng Lạc Kim Vũ, cô không kịp hô to hai chữ "cẩn thận" đã thấy người ngã xuống vũng nước, phát ra âm thanh không nhỏ.
Cô sốt ruột chạy tới, đang muốn duỗi tay nâng Lạc Kim Vũ dậy, lại nhìn đến một đôi tay khớp xương rõ ràng giơ ra trước nàng một bước, nửa đỡ nửa ôm Lạc Kim Vũ lên.
Nghiêng đầu để nhìn, mẹ ơi! Nơi nào tới một anh chàng đẹp trai thuộc hàng cực phẩm cao cấp?
Mắt của Lạc Kim Vũ bị nước bẩn bắn vào nên nhất thời mở không ra, còn tưởng rằng là Dụ Phương Phương, mới vừa rồi ngã xuống đất đầu gối của cô trực tiếp chà xát trên mặt đất. Giờ phút này đứng thẳng còn không xong, thuận thế dựa vào người nào đó, ôm lấy eo người nào đó, mượn lực đứng thẳng.
Cô chỉ cảm thấy người nọ bỗng chốc cứng đờ, chỗ eo bụng nháy mắt cứng như đá, Lạc Kim Vũ tò mò lại dùng tay sờ sờ mấy cái, xúc cảm này...... Hình như không phải chị Phương Phương?
Lạc Kim Vũ bị hoảng sợ, vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay người nào đó, thái dương đυ.ng vào một vật thể cứng rắn.
Một âm thanh nghe khá quen tai k3u rên "đau" vang lên, tiếp theo sau một bàn tay ấm áp xoa ấn ở trên trán cô, giọng nam trầm thấp vang ở bên tai: "Đau không?"
Lạc Kim Vũ ngẩn ra, chịu đựng đau đớn mở mắt nhìn người đó đó, bị bóng dáng trước mặt làm khϊếp sợ, nhất thời quên mất bản năng nói chuyện.
Cảnh Tư Hàn? Sao anh ta lại ở chỗ này?
Cảnh Tư Hàn cụp mắt nhìn người con gái mà mình ngày nhớ đêm mong, đang dựa trong lòng ngực anh, khóe mắt phiếm hồng cùng vẻ mặt vô tội ngây ngô mờ mịt, trái tim cảm giác như đang bị người hung hăng nhéo.
Dụ Phương Phương không biết người đến là ai, nhưng thân là trợ lý tự nhiên không thể làm nghệ sĩ bị một người đàn ông xa lạ ôm vào trong ngực như vậy trước mặt công chúng, mặc dù anh ta lớn lên rất tuấn tú.
Vì thế Dụ Phương Phương nhanh tay giũ ra khăn lông quấn quanh người Lạc Kim Vũ, sau đó choàng áo khoác lên, đỡ người từ trong lòng ngực anh chàng đẹp trai vào trong lòng mình.
Cảnh Tư Hàn không nói gì, thuận thế buông tay ra, giống như bản thân chỉ là một người tốt bụng giơ tay giúp người người qua đường. Tầm mắt anh vừa chuyển, lạnh lùng mà liếc Khúc Phỉ Nhi đang đứng trước cửa xe, sau đó nhìn về phía giám chế đang lật đật chạy tới, lạnh giọng nói:
"Giám chế Triệu, chi phí hoạt động của đoàn phim thật sự dùng đúng chỗ sao? Hình như không thể bảo đảm sự an toàn cho diễn viên thì phải."
"......" Triệu Thành cứng người lại, đây là hoài nghi chi phí đầu tư không có phân phối sử dụng đúng chỗ? Ông nhìn nhìn Khúc Phỉ Nhi, cười làm lành nói:
"Sao có việc này được? Đoàn phim vẫn luôn chú tâm đến vấn đề nguy hiểm của diễn viên cũng như nhân viên, chuyện này chắc chỉ là một cái ngoài ý muốn, đóng phim mà, ngẫu nhiên có một chút va chạm nhỏ cũng là chuyện thường gặp......."
Triệu Thành nói nói, liền cảm thấy ánh mắt của đối phương dừng ở trên người ông càng thêm sắc bén, thế cho nên cuối cùng ông phải nuốt hết những lời giải thích vào trong bụng.
Không biết đến tột cùng có nên hay không nên nói cho hết lời, vị họ Cảnh này là một trong hai nhà đầu tư lớn, không thể đắc tội, nhưng hình như...... Bộ dáng rất không vui.
"Va chạm nhỏ"
Cảnh Tư Hàn môi mỏng khẽ mở, lặp lại một lần, ánh mắt đảo qua ở trên người Lạc Kim Vũ, nhìn bẩn thỉu chật vật, tiếp theo sau nhướng mày nhìn về phía Khúc Phỉ Nhi, ý cao thâm nói: "Mở cái cửa xe cần dùng lực mạnh như vậy sao? Cái này là dùng chân đá văng chứ không phải dùng tay mở"
Lý Cường từ sớm đã nhìn thấy giám chế dùng thái độ cung kính mà dẫn Quân tổng cùng vị Cảnh tổng này đi vào phim trường. Lúc ấy đang quay lại cảnh diễn của Khúc Phỉ Nhi cùng Lạc Kim Vũ, mấy người bọn họ đứng ở bên cạnh đạo diễn, thông qua camera chính theo dõi quá trình quay, anh còn vươn mặt lại gần chào hỏi.
Vốn định chụp xong làm Khúc Phỉ Nhi lại đây chào hỏi hai vị tổng tài, ai biết cuối cùng tính tình cô lại vẫn như vậy, trắng trợn táo bạo ra tay đối phó với đồng sự.
Nhìn biểu tình của Cảnh tổng, hình như rất bất mãn đối với hành vi của Khúc Phỉ Nhi.
Lý Cường giành trước thế Khúc Phỉ Nhi giải thích: "Khẳng định là không cẩn thận, sức lực của Phỉ Nhi rất nhỏ, cửa xe hơi nặng, có lẽ là đẩy không ra, vừa rồi hẳn là không cẩn thận dùng lực quá mạnh. Đúng không, Phỉ Nhi?"
Anh sốt ruột mà đưa mắt ra hiệu.
Khúc Phỉ Nhi đương nhiên thấy được bộ dáng lo lắng của anh quản lý, chính bản thân cô cũng chú ý tới người đàn ông cao to đẹp trai trước mặt này là đi chung với Quân tổng, lại nhìn thái độ của giám chế đối với người này, lập tức rõ ràng, thân phận cùng địa vị của người đàn ông này không đơn giản, cô vội vàng hùa theo Lý Cường, gật gật đầu, mười phần tự trách nói:
"Dạ đúng vậy nha, đoàn phim thuê xe không tốt lắm, em đẩy quá trời mà nó hông chịu ra, em cho rằng Kim Vũ đã rời khỏi, nên mới dùng hết lực mà đẩy ra nha, em thật lòng không nghĩ tới......"
Dụ Phương Phương nghe thế loại chuyện ma quỷ của cô, nhịn không được ở bên cạnh hừ một tiếng, trào phúng nói: "Trước đó không thấy Khúc tiểu thư tỏ vẻ mảnh mai như vậy, mở được cửa xe với lực độ đó....., hừ, cũng không phải là hành động của một vị tiểu thư yếu đuối có thể làm nha....."
Khúc Phỉ Nhi mày nhăn lại, giống như muốn phát tác, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống, cô cụp mắt nhỏ giọng tiếp tục nói: "Em cũng không biết cái xe này xảy ra vấn đề gì nha"
Dụ Phương Phương quả thực muốn ói, còn muốn cãi tiếp, lại nghe Lạc Kim Vũ đột nhiên hắt xì, lập tức nóng nảy, lười cãi cọ với thứ đàn ba thích giả nai trước mặt đàn ông, duỗi tay ôm Lạc Kim Vũ xoa xoa bắp tay cô, rồi vội la lên: "Thôi chết, chúng ta nhanh chóng trở về khách sạn đi, nếu không bị cảm bây giờ"
Vương Đỉnh Đỉnh đứng ở một bên nói: "Đúng vậy, mau đưa Kim Vũ trở về đi! Hôm nay quay cảnh mưa lâu như vậy, coi chừng sinh bệnh!"
Cảnh Tư Hàn nương ánh đèn pha trong đoàn phim nhìn thấy môi Lạc Kim Vũ đã tím tái, còn không ngừng run rẩy, ngay lập tức không ngừng hối hận, muốn truy trách nhiệm, sau này còn có rất nhiều cơ hội, hà cớ gì phải làm ngay hiện tại làm chậm trễ thời gian về khách sạn của cô?
Rõ ràng vừa rồi anh ôm cô vào trong ngực đều cảm giác được sự run rẩy của cô, ban đêm gió lớn, nhiệt độ lại xuống thấp, lỡ sinh bệnh thì làm sao bây giờ?
Dụ Phương Phương nhanh chóng móc di động ra gọi cho Vương Mãnh, bởi vì gần đây Lạc Kim Vũ gầy quá nhanh, mỗi lần diễn đêm cô đều sẽ sai Tiểu Mãnh đi mua chút đồ ăn, hoặc nhiều hoặc ít làm Kim Vũ ăn vào bụng:
"Sao? Còn đang xếp hàng? Hôm nay nhiều người đến như vậy sao? Còn bao lâu mới về đến? Thôi, để chị tìm xe khác, em mua xong thì trở về thẳng khách sạn luôn, ok, ừm, lái xe cẩn thận."
Cắt đứt điện thoại, Dụ Phương Phương đang muốn hỏi Vương Đỉnh Đỉnh mượn một chiếc xe từ đoàn phim, thì nghe được anh chàng đẹp trai tốt bụng kia nói: "Chúng ta cũng muốn trở về khách sạn, vừa lúc có thể cho hai người đi nhờ một chuyến."
"Nếu không phiền thì thật tốt quá" Dụ Phương Phương hai mắt sáng ngời, rốt cuộc đi nhờ xe của đoàn phim phải chờ đợi rất mất thời gian.
"Không phiền, hiện tại liền đi thôi." Cảnh Tư Hàn chỉ một chiếc xe màu đen nằm cách đó không xa, nói: "Xe ở bên kia."
Lạc Kim Vũ giữ chặt áo khoác, một bụng tâm sự mà nhìn chằm chằm Cảnh Tư Hàn, hiện tại trong lòng cô có rất nhiều nghi vấn.
Tại sao anh lại đến phim trường? Anh tới đây vậy Dương Dương thì sao? Đưa về nhà cũ? Chỉ tiếc, hiện tại ở phim trường có quá nhiều người nên cô cũng không thể hỏi ra miệng.
Một chiếc SUV 5 chỗ, tính luôn tài xế là có 6 người, hiển nhiên là không đủ chỗ ngồi.
Theo lý thuyết, hẳn là Dụ Phương Phương chủ động xuống xe nhường chỗ, nhưng cô còn phải trở về khách sạn chăm sóc Lạc Kim Vũ, vì thế chỉ có thể làm bộ không biết điều mà đứng ở một bên không nói lời nào.
Quân Trì khóe môi nhếch cao, nói: "Tôi còn có chuyện xử lý, tôi sẽ đi về sau với giám chế Triệu, chuyện của Lạc tiểu thư quan trọng hơn."
Nói xong, tròng mắt vừa chuyển, nói: "Cảnh tổng phải đi về gấp, thằng bé còn ngủ một mình ở trong phòng khách sạn, ra lâu như vậy, Cảnh tổng chắc đã nóng lòng"
Lạc Kim Vũ vốn dĩ nghe câu trước còn tính cự tuyệt, nếu còn chỗ trống, tiện đường đưa trở về cũng liền thôi, nhưng tình huống hiện tại cũng không thể làm Boss nhường chỗ cho hai người bọn họ?
Nhưng vừa nghe đến "thằng bé", cô lập tức ngẩng đầu nhìn Cảnh Tư Hàn, lời nói tới bên miệng lại nuốt trở vào.
Dụ Phương Phương ở một bên giả ý chối từ một câu: "Sao tôi co thể không biết xấu hổ như vậy được? Nếu không hay là tổng giám đốc Quân tổng cùng giám chế Triệu......"
"Lên xe đi" Cảnh Tư Hàn đã kéo cửa sau xe ra, đứng ở cạnh cửa, ánh mắt lại dừng ở trên người Lạc Kim Vũ, hiển nhiên là muốn cô vào trước.
Lạc Kim Vũ nghĩ đến Cảnh Gia Dịch hiện tại một mình ở khách sạn liền nóng lòng muốn trở về khách sạn ngay, nhìn Quân Trì, trịnh trọng nói một tiếng "cảm ơn", khom lưng chui vào bên trong xe.
Cảnh Tư Hàn rút bàn tay che ở đỉnh xe, nhìn Quân Trì gật đầu, cũng ngồi vào trong.
Dụ Phương Phương cảm thấy hơi kinh ngạc đối với biểu hiện tự quen thuộc của vị tổng giám đốc Cảnh này, nhưng cũng không tiện mở miệng nói kêu người ta lên ghế phụ ngồi, vội vàng cúi người chào đại Boss, nhanh chóng kéo cửa xe chui vào.
Mới vừa vừa ngồi xuống, cô nghe được người đàn ông kia dùng giọng nói trầm ổn phân phó tài xế: "Nâng điều hòa cao lên một chút."
Bị đoạt công tác trợ lý, Dụ Phương Phương nhịn không được lặng lẽ ngắm hai người ngồi ở hàng ghế sau từ kính chiếu hậu, hai người bảo trì một khoảng cách không xa không gần, là khoảng cách an toàn, không nói gì. Giờ phút này lại đều nghiêng đầu nhìn lẫn nhau.
Chỉ chốc lát sau, cô thấy vị Cảnh tổng kia từ trong túi móc ra một cái di động, vuốt mấy cái, hình như là giải khóa màn hình, sau đó đặt vào trong tay Kim Vũ.....
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]