Cảnh ảnh đế diễn cảnh ăn vạ quá nhuần nhuyễn, giống như đã học thuộc kịch bản từ trước, lập tức đáp ứng hiển nhiên là không phù hợp với tính cách của anh, anh im lặng trong chốc lát, hạ giọng hỏi: "Cô đang tội nghiệp tôi sao?"
Giọng điệu "Mẫn cảm mà tự ti rồi lại quật cường", rất có trình tự.
Lạc Kim Vũ không biết bản thân nói cái gì chọc tới điểm thần kinh yếu ớt của anh, vẫn là nhẹ nhàng mà trả lời:
"Đương nhiên không phải, anh ngậm muỗng vàng sinh ra, sự nghiệp thành công, tôi nào có lập trường đi tội nghiệp anh? Ngược lại tôi mới là người tội nghiệp nè, là đứa con riêng không được gia tộc thừa nhận, già đầu rồi mà sự nghiệp chỉ vừa mới bắt đầu, còn là single mom."
Lạc Kim Vũ thật sự không có ý gì, chỉ là đơn thuần muốn phủ định bản thân không có ý tội nghiệp Cảnh Tư Hàn, hơn nữa ý đồ dùng chính thân thế của mình tới an ủi anh, làm trong lòng anh có thể cân bằng một chút.
Trên thế giới này có người còn thảm hơn nhiều so với anh, anh không cần suy nghĩ tiêu cực như vậy, phải bảo trì tâm trạng tiếp thu trị liệu. Đây mới là ý cô muốn nói.
Nhưng Cảnh Tư Hàn lại tự suy tự diễn, nghĩ sang ý khác.
Tại sao cô đã hai mươi mấy tuổi còn muốn nhảy vào ngành giải trí, tại sao lại trở thành single mom? Còn không phải đều do anh sao? Hiện tại, Cảnh Gia Dịch theo cô rời khỏi Cảnh gia, người ngoài nhìn vào không phải cũng là không được gia tộc thừa nhận sao?
Lạc Kim Vũ ẩn ý lên án anh vô tình sao?
Đồng thời, Cảnh Tư Hàn cũng vì Lạc Kim Vũ mà cảm thấy đau lòng.
Anh không biết trước khi Lạc Kim Vũ gặp được anh đã sống như thế nào, nhưng nghĩ đến, một đứa con riêng không được Lạc gia thừa nhận thì sống cũng không sung sướng gì.
Thời điểm ở Cảnh gia, suốt mấy năm, anh cũng không có chú ý đến cô, hình như cô chưa từng trải qua những ngày tháng vui vẻ.
Trước kia anh cảm thấy Lạc Kim Vũ là gieo gió gặt bão, hiện tại lại có chút hối hận.
Hối hận không thể sớm một chút phát hiện điểm tốt của đối phương, thế cho nên bỏ qua rất nhiều thời gian.
Vì che dấu mục đích không thuần của bản thân, tối hôm nay Cảnh Tư Hàn không có biểu hiện ra bản thân vội vàng muốn nghênh ngang vào nhà. Mãi cho đến hai ngày trước khi《 Về nhà 》 khởi động máy, anh mới cầm bệnh án mà bác sĩ chẩn bệnh tới gõ cửa nhà Lạc Kim Vũ.
"Trị liệu vẫn luôn không có hiệu quả, tôi chỉ có thể mạo muội lại đây quấy rầy."
Cô nhìn đi, tôi đã thử rất nhiều phương pháp không được nên hiện tại là bất đắc dĩ lắm mới tìm tới cô, còn ý đồ khác? Không tồn tại.
Cảnh Tư Hàn đẩy bệnh án đến trước mặt Lạc Kim Vũ, hận không thể viết lên mặt cho cô nhìn.
Lạc Kim Vũ nhìn một xấp bệnh án kia, nghĩ thầm bệnh tình của Cảnh Tư Hàn chắc là rất phức tạp, không biết hiện tại liệu pháp này có thể có tác dụng hay không: "Có thể giúp được anh thì tốt rồi, chỉ là không biết anh muốn tôi phối hợp như thế nào đây? Sáng hôm sau tôi phải quay phim rồi, thời gian ở nhà sẽ rất ít."
"Ở chung như ngày thường là được rồi, cũng không cần cô làm cái gì đặc biệt. Bác sĩ nói tình huống này của tôi giống như là thôi miên, chủ yếu vẫn chỉ có thể dựa vào bản thân, xem có thể thông qua hoàn cảnh k1ch thích thần kinh giải thoát khỏi chướng ngại tâm lý mà thôi, không ngừng nghĩ về tình huống lúc đó, rất có thể sẽ tìm được cảm giác lúc đó mà tự khỏi cũng không chừng."
Cảnh Tư Hàn đọc làu làu kịch bản mà anh đã sớm soạn trong đầu.
Mấy từ thuật ngữ chuyên môn của bác sĩ tâm lý này Lạc Kim Vũ nghe chữ hiểu chữ không, nhưng cô có thể hiểu được tình huống hiện tại của Cảnh Tư Hàn, gật gật đầu tỏ vẻ bản thân đã biết.
Cảnh Tư Hàn nói tiếp:
"Bởi vì ban ngày phải đi làm, cho nên trong khoảng thời gian này tôi chỉ đến vào buổi tối, tuy rằng bác sĩ kiến nghị tôi cần phải tận dụng hết khả năng để cảm nhận lại chuyện đó, cần phải ở tại hiện trường tái tạo tình huống lúc đó để k1ch thích tâm lý ( giọng nói đột nhiên trầm trọng thêm)"
"Nhưng vì không quấy rầy cuộc sống thường ngày của cô, nên tôi sẽ không ở lại qua đêm, tôi sẽ tận lực giảm bớt tầm ảnh hưởng đến khung giờ sinh hoạt của cô."
Lạc Kim Vũ dừng một chút, cuối cùng quyết định: "Bệnh tình của anh là quan trọng nhất, anh cứ ở lại đi, tôi không sao hết. Hơn nữa tôi sắp đóng phim rồi, nên cơ bản sẽ không ở trong nhà nhiều, tôi sẽ mang Dương Dương về Cảnh gia nhờ hai bác chăm sóc thằng bé một thời gian, tôi sẽ dọn dẹp lại phòng của thằng bé, như vậy trong khoảng thời gian này anh có thể ở tạm phòng của con."
Cảnh Tư Hàn đương nhiên biết lịch trình của Lạc Kim Vũ, sở dĩ anh lựa chọn dọn qua tại thời điểm này, thứ nhất là xác thật muốn đền bù tiếc nuối tình cha con của anh với con trai, thứ hai trong lòng anh cũng muốn thông qua con trai tiếp cận Lạc Kim Vũ, không có con trai, anh không thể mỗi ngày cầm cái bệnh án "Không cử" để làm cái cớ liên lạc với Lạc Kim Vũ được?
"Dù sao trong khoảng thời gian này tôi đều ở tại đây, Dương Dương cứ giao cho tôi chăm sóc là được."
Lạc Kim Vũ nghe xong, rất là chần chờ: "Nhưng anh không có kinh nghiệm chăm sóc Dương Dương, ban ngày anh còn phải đi làm nữa, sợ là anh không có nhiều thời gian thôi?"
"Cái lần cô uống say, chính tay tôi chăm sóc thằng bé đó thôi, công việc thì cũng đều có thể điều chỉnh, tôi......" Cảnh Tư Hàn cụp mắt xuống, nói: "Trước kia tôi không có thời gian chơi với thằng bé, hiện tại chỉ muốn làm bạn với thằng bé nhiều chút thôi."
Lạc Kim Vũ nghe anh nói như thế, mím môi, cô đoán Cảnh Tư Hàn là bởi vì bị thương, lo lắng trong tương lai sẽ không thể có thêm con cái, cho nên mới đột nhiên tràn ngập tình cha con mãnh liệt đối với Dương Dương như vậy.
Ý nghĩ này chợt ập tới, làm trong lòng cô vô cùng rối rắm, lỡ như Cảnh Tư Hàn thật sự không thể khỏi, vậy sau này liệu Cảnh gia có thể tranh đoạt Dương Dương với cô hay không? Nhưng rốt cuộc chuyện này là do cô tạo thành, nếu kết quả thật sự không tốt, cô càng không thể hạn chế tình cảm giữa hai cha con.
Lạc Kim Vũ không nói gì, Cảnh Tư Hàn lại bảo đảm nói: "Mỗi bữa sáng cùng bữa tối tôi đều có thể phụ trách, giữa trưa dì Chu dì có thể chăm sóc thằng bé, công ty không có chuyện quan trọng thì tôi có thể ở nhà chăm con, hoặc là mang Dương Dương đến đi công ty chơi, những vấn đề mà cô lo lắng tôi đều có thể giải quyết hết"
"Cô cũng có thể gọi video call cho Dương Dương bất cứ lúc nào, nếu cảm thấy tôi chăm sóc không tốt, cô có thể mang con về Cảnh gia, có thể chứ?"
Anh đã nói đến trình độ này, Lạc Kim Vũ cũng không thể lại cự tuyệt: "Vậy...... Ok, tôi sẽ dặn dì Chu dì chú ý nhiều một chút. Anh, đêm nay hẳn là không cần......"
"Tối nay tôi đi về trước, bắt đầu từ ngày mai đành quấy rầy hai mẹ con vậy" Cảnh Tư Hàn quá ư là khôn khéo, mục đích đã đạt thành, anh cũng không vội vàng mấy chuyện này, chủ động để lại thời gian cho Lạc Kim Vũ tiêu hóa thích ứng, không chờ cô hỏi xong đã chủ động đứng dậy từ biệt.
Cứ như vậy, buổi chiều ngày hôm sau Cảnh Tư Hàn mang theo một cái vali hiên ngang bước vào nhà.
Phòng ở của Lạc Kim Vũ không thể so với Cảnh gia, tổng cộng chỉ có 3 phòng 2 sảnh, diện tích cũng không rộng rãi lắm, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy. Trong nhà đột nhiên có thêm bóng dáng một người đàn ông, mặc dù là một người đàn ông tạm thời "Không cử", tóm lại làm một người phụ nữ luôn sống độc thân như cô cảm thấy không tiện.
Nhưng Cảnh Gia Dịch thì không có nhiều phiền não như vậy, vừa nghe Lạc Kim Vũ nói ba ba sẽ đến chăm sóc bé một thời gian, cậu bạn nhỏ Dương Dương vô cùng hạnh phúc, cho dù biết tin ngày mai mommy phải đi làm bé cũng không có buồn lắm.
Ngược lại, Lạc Kim Vũ có một chút ghen tuông, cô vẫn luôn cảm thấy bản thân chiếm cứ một địa vị rất quan trọng ở trong lòng con trai, nhưng từ khi Cảnh Tư Hàn xuất hiện thì cô không còn quan trọng nhất đối với bé nữa.
Cô cũng rõ, đối với một đứa bé mà nói, cha, mẹ đều một phần không thể thiếu trong đời bé. Cho dù cô có yêu thương Cảnh Gia Dịch như thế nào thì cũng không thể thay thế địa vị của Cảnh Tư Hàn trong đời bé, bé cần một người cha ở bên cạnh, đó là điều mà cô vĩnh viễn không thể thay thế.
9 giờ tối, đã tới giờ Dương Dương phải đi ngủ, nhưng bé lại ngồi xếp bằng ở trên sô pha buồn rười rượi.
"Mommy, tại sao mommy cùng ba ba không ngủ chung với con được vậy?" Trước kia là do ba ba bận nên không thể ở chung với chúng ta, nhưng hiện tại ba ba với mommy đều ở với Dương Dương nha. Cậu bạn nhỏ Dương Dương thật sự nghĩ không rõ, tại sao nhất định phải lựa chọn, mà không thể muốn cả hai?
Lạc Kim Vũ:......
Cảnh Tư Hàn hai mắt sáng ngời: Liếc liếc Lạc Kim Vũ, rồi quay lại nhìn bé, thật không hổ danh là con trai của ba.
Lạc Kim Vũ nghĩ nghĩ, vẫn nỗ lực giải thích cho bé hiểu: "Ở trên đời này, có một ít ba ba mommy là vợ chồng, giống như ông nội cùng bà nội, bọn họ mới có thể ngủ chung với nhau. Nhưng còn có một ít ba ba mommy không phải, giống như mommy và ba ba của con, không thể ngủ chung nha. Đã hiểu chưa?"
Cảnh Gia Dịch nhăn khuôn mặt nhỏ, lắc đầu: "Không hiểu, vợ chồng là cái gì nha?"
Lạc Kim Vũ miễn cưỡng tiếp tục nói: "Vợ chồng là một loại quan hệ được xã hội chấp nhận, một người đàn ông kết hôn cùng một người phụ nữ, bọn họ chính là vợ chồng."
"Kết hôn lại là cái gì nha? Mommy cùng ba ba không thể kết hôn sao?" Cảnh Gia Dịch vẻ mặt ngây thơ đặt câu hỏi.
"......" Lạc Kim Vũ cảm thấy đầu óc đang vô cùng rối loạn, thật sự không biết phải giải thích như thế nào cho bé hiểu.
Cảnh Tư Hàn thấy cô khóc không ra nước mắt, đột nhiên vươn một tay bế thằng bé lên tới, đi sang một bên lẩm nhẩm lầm nhầm nói nhỏ vài câu.
Lạc Kim Vũ chỉ thấy cậu bạn nhỏ Dương Dương vừa rồi còn "Mười ngàn câu hỏi tại sao" đang vui vẻ vỗ tay một cái, hai mắt tỏa sáng mà nhìn Cảnh Tư Hàn liên tục gật đầu: "Dạ hiểu rồi" Tiếp theo sau đó bé vươn hai tay, nhìn mommy hô: "Mommy ôm, ngủ ngủ."
Lạc Kim Vũ nghi ngờ đi qua, ôm bé từ trong tay Cảnh Tư Hàn, nhịn không được hỏi: "Anh giải thích với Dương Dương như thế nào mà thằng bé nói hiểu vậy?"
Cảnh Tư Hàn đỉnh mày hơi hơi nhếch: "Bí mật."
Lạc Kim Vũ:......
Đêm đó, Lạc Kim Vũ theo thường lệ kể chuyện cổ tích cho Cảnh Gia Dịch nghe, nhìn con trai mơ màng sắp ngủ, cô tò mò lại gần hỏi: "Dương Dương, vừa rồi ba ba nói gì với con vậy?"
Cảnh Gia Dịch miễn cưỡng mở đôi mắt nhìn mommy, giọng con nít buồn ngủ trả lời cô "Là bí mật của con với ba ba nha, không thể nói......"
Lạc Kim Vũ nhìn bé buồn ngủ còn cố chống, vội vàng nhẹ nhàng vỗ vỗ trên bụng bé: "Ok, ok, vậy không nói, mau ngủ đi."
Mặc kệ anh ta nói cái gì, miễn sao thằng bé không đòi "Ba ba mommy ngủ cùng nhau" là được. Lạc Kim Vũ cũng lười nghĩ, cầm lấy kịch bản ôn lại một lần.
Nghi thức khởi động máy 《 Về nhà 》đúng hạn tới, bởi vì đạo diễn cùng dàn diễn viên chính cũng không có danh tiếng gì, chỉ có Khúc Phỉ Nhi người từng đóng một vai phụ của phụ của phụ trong một bộ điện ảnh được truyền thông biết đến.
Thế cho nên sau khi nghi thức kết thúcm truyền thông phỏng vấn đoàn phim, trừ bỏ một vài phóng viên biết đến Lạc Kim Vũ hỏi mấy câu cơ bản, còn lại đều vây quanh Khúc Phỉ Nhi.
"Phỉ Nhi, nguyên nhân nào mà cô lựa chọn một bộ phim nghệ thuật như《 Về nhà 》?"
"Phỉ Nhi, có phải cô đang chuẩn bị chuyển sang đóng phim truyền hình? Có lời đồn đãi cô sẽ diễn vai nữ chính trong một bộ phim truyền hình, đó có phải là sự thật hay không?"
"Phỉ Nhi, chuyện tình cảm của cô với Chu Quyền rốt cuộc là lăng xê hay là sự thật?"
Tuy rằng Khúc Phỉ Nhi không có đoạt được vai nữ chính Mạc Đoan Mẫn của《 Về nhà 》, nhưng công ty vẫn sắp xếp cho cô đóng một vai phụ trong một bộ điện ảnh sắp khai máy, tuy suất diễn không tính nhiều nhưng lại là một nhân vật nồng cốt của phim.
Một là trải chăn vì tương lai theo con đường điện ảnh của cô, rốt cuộc 《 Về nhà 》 là Trí Việt đầu tư để nhận giải thưởng; thứ hai là đoàn phim không có gì để khiến truyền thông để ý, Khúc Phỉ Nhi dù sao cũng là ngôi sao mới nổi trong làng phim truyền hình, cũng có thể giúp đoàn phim tuyên truyền, xem như song thắng.
Khúc Phỉ Nhi khóe miệng mang theo tươi cười liếc Lạc Kim Vũ liếc, thầm nghĩ: Đoạt được vai nữ chính thì thế nào, ở đây có ai biết cô hay sao?
Bởi vì tâm tình sung sướng, lần này cô đối xử với phóng viên rất khách khí, cho dù là vấn đề điện ảnh hay chuyện tình cảm, đều là hỏi gì đáp nấy, trong lúc nhất thời thu hút toàn bộ tiêu điểm vào trên người, làm không ai để ý đến đây là nghi thức khởi động máy của bộ điện ảnh《 Về nhà 》.
Lúc này, có một vị phóng viên chen vào, giơ microphone hỏi: "Phỉ Nhi, nghe nói cô cũng từng thử kính vai nữ chính Mạc Đoan Mẫn nhưng không thành công, Cô cảm thấy như thế nào đối với việc công ty không lựa chọn cô, mà là lựa chọn người mới là Lạc Kim Vũ?"
Vấn đề này có chút bén nhọn, Khúc Phỉ Nhi cười cứng đờ, tay chặt chẽ nắm chặt rồi lại buông ra, tiếp theo sau mới nói: "Tôi hẳn là thấy thế nào sao? Công ty làm tôi diễn vai gì thì tôi diễn vai đó thôi, bất kỳ nghệ sĩ nào cũng phải tuân theo sự sắp xếp của phía trên, không phải sao?."
Phóng viên nhạy bén ngửi được mùi, vừa nghe thì đã biết bên trong không đơn giản: "Vậy ý của cô là ngay từ đầu cô không muốn nhận, là do công ty tạo áp lực cu0ng bức cô nhận sao? Là Trì Việt muốn nâng người mới, nên mới làm cô tới nhận diễn vai nữ phụ sao?"
Khúc Phỉ Nhi không nói một câu nào, khóe môi treo lên một nụ cười buồn để mặc các phóng viên chụp ảnh, nhân viên đứng bên cạnh lập tức chạy tới, đối với lũ phóng viên hùng hổ dọa người kia nói: "Xin mời mọi người đưa ra câu hỏi thích đáng liên quan đến đoàn phim, không hỏi những vấn đề cá nhân."
Khúc Phỉ Nhi đắc ý dùng dư quang liếc Lạc Kim Vũ, cứ tưởng rằng cô ta sẽ kinh hoảng mất lễ phép, kết quả lại nhìn thấy Lạc Kim Vũ luôn duy trì nụ ý cười xinh đẹp trên môi, giống như căn bản không nghe được những lời vừa rồi của cô, ở trong lòng nghiến răng.
Hừ, đúng là diễn viên, thật biết cách giả vờ câm điếc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]