Chương trước
Chương sau
Bởi vì có quen biết, nên sau khi kiểm tra thấy không có vấn đề gì, ngày hôm sau Lạc Kim Vũ mang theo cơn sốt nhẹ xuất viện.

Trước khi xuất viện, cô đi qua nói một tiếng với Vương Mãnh, chỉ cần cậu ta hoàn toàn bình phục lúc nào cũng có thể đi Du Thành tìm cô, vị trí tài xế nhất định sẽ giữ cho cậu.

Trưa hôm đó, Tô Kiệt tự lái xe đưa cô cùng Cảnh Tư Hàn ra sân bay.

Lạc Kim Vũ đã biết, lần này cô có thể được cứu sống, ít nhiều nhờ anh chàng trẻ tuổi luôn cười tủm tỉm này.

Tục ngữ nói, “thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân“. Huống chi người này còn là ân nhân cứu mạng? Cho nên thái độ của Lạc Kim Vũ đối với Tô Kiệt vô cùng tốt. Mặc dù cô còn chưa khỏi bệnh, nhưng chỉ cần Tô Kiệt hỏi hay nói gì đó, thì cô đều trả lời lại ngay.

*Thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân: ý nói không thể ra tay đánh người mang gương mặt tươi cười.

Hai người cười nói suốt một đường, bỏ quên Cảnh Tư Hàn sang một bên. Trước lúc chia tay, Tô Kiệt cố ý làm trò trước mặt Cảnh Tư Hàn, lễ phép tính ôm Lạc Kim Vũ, thở dài vô cùng tiếc nuối, nói: “Kim Vũ, nếu anh gặp em sớm thì tốt rồi.”

Bởi vì hai người có chung chủ đề yêu thích nên trò chuyện vô cung vui vẻ, Lạc Kim Vũ chỉ cho rằng anh là đang cảm khái “*tri kỷ khó tìm”, cười nói: “Hiện tại cũng không muộn nha.”

*Được trích từ câu: Trăm năm tri kỷ khó tìm, tri âm khó gặp, bạn hiền khó quen.

Ai ngờ Tô Kiệt đột nhiên cười giảo hoạt, nửa thật nửa giả, nói: “Đã quá muộn. Nếu sớm hơn một chút gặp được em, anh khẳng định sẽ theo đuổi em, hiện tại không thể được rồi, haizzz!”

Lạc Kim Vũ cùng hắn hàn huyên đã nửa ngày, biết hắn là một người thích nói giỡn, hiện tại nghe anh nói như vậy cũng chỉ lắc đầu cười, căn bản không cho là thật.

Tô Kiệt vừa nói chuyện, khóe mắt vừa liếc Cảnh Tư Hàn, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt của người nào đó đang thay đổi, mày nhăn chặt như rất khó chịu, rốt cuộc hài lòng rời khỏi sân bay.

Cho mày lừa tao, nghé con mới lớn, kỹ thuật tép riu ba cọc ba đồng đó mà muốn gạt tao? Mày mù, nhưng lòng cùng mắt tao không mù.

Tô Kiệt vừa rời đi, bầu không khí giữa hai người lập tức yên tĩnh.

Lạc Kim Vũ cảm thấy hai người bọn họ không nói lời nào, mặt đối mặt, ngồi không cũng thấy xấu hổ, quyết định đắp chăn mỏng lên người, nhắm mắt lại muốn chợp mắt trong khi chờ chuyến bay. Ai ngờ bởi vì bệnh còn chưa hết, nên dựa vào ghế sô pha trong phòng chờ ngủ luôn.

Cảnh Tư Hàn một lúc lâu không nghe được một chút động tĩnh nào, nhịn không được từ tạp chí ngẩng đầu lên.

A, khó trách yên lặng không một tiếng động, vừa rồi người này còn nói chuyện vui vẻ với bạn của anh, lúc này lại đang co người ngủ say ở trên sô pha.

Rảnh tới mức không có việc gì làm, Cảnh Tư Hàn chống cằm âm thầm đánh giá Lạc Kim Vũ.

Một gương mặt không make-up, nhưng lại nhìn không ra chút tì vết. Có thể là bởi vì còn bệnh, đôi môi nhìn không khá nhợt nhạt, nhưng mặt lại đỏ bừng, hô hấp có chút nặng. Ngón tay mảnh khảnh cầm chăn mỏng quấn quanh người, giống như bị lạnh.

Bởi vì nhiệt độ của thành phố N rất cao, nên trong phòng chờ luôn mở điều hòa 24/24, bên trái chỗ bọn họ ngồi vừa lúc đối diện trực tiếp hướng gió, vì khoảng cách quá gần, nên cô hứng chịu toàn bộ luồng gió lạnh này.

Cảnh Tư Hàn nhìn gương mặt nhỏ bằng bàn tay giống như Cảnh Gia Dịch trong vài giây, ngón tay nắm chặt tạp chí lược gõ gõ vào trên tay gác sô pha, thể hiện sự nôn nóng, đột nhiên đứng dậy.

Anh đi đến quầy bar nói mấy câu với nhân viên sân bay, lại chỉ chỉ người con gái đang nằm trên sô pha cùng máy điều hòa, thực mau, không còn luồng gió nào thổi thẳng vào người cô nữa.

Cảnh Tư Hàn một lần nữa đi trở về chỗ, đi tới phía sau Lạc Kim Vũ, còn giơ tay xác nhận một chút, xác định không lạnh mới ngồi trở lại chỗ ngồi.

Anh ôm cánh tay dựa vào sô pha, nhíu mày nhìn Lạc Kim Vũ, trong ánh mắt có chút nghi hoặc.

Bắt đầu từ hai tháng trước, anh phát hiện thái độ của người con gái này khi ở chung với anh có chút kỳ quái, hoàn tòan không giống như trước kia, hận không thể mỗi phút mỗi giây đều xuất hiện trong tầm mắt anh, ngược lại bắt đầu tránh né.

Chẳng lẽ là thay đổi sách lược? Chơi lạt mềm buộc chặt?

Bằng không sao lại cố tình lạnh nhạt, còn cố ý quan hệ tốt với anh em bạn bè của anh? Giờ nhớ lại, Quân Trì, Quý Phi hay là Tô Kiệt, tuy rằng đều chỉ gặp cô một vài lần, nhưng lại có ấn tượng rất tốt với cô? Chắc cảm thấy theo anh không được, cho nên bắt đầu xuống tay với mấy thằng bạn bên cạnh anh?

Nghĩ đến đây, Cảnh Tư Hàn không biết nên khinh thường hay là không vui, “hừ” một tiếng.

Ở trong lòng tự đánh giá hành vi của Lạc Kim Vũ là ~ bỏ gốc lấy ngọn, bỏ gần tìm xa ~ lãng phí thời gian.

Cảnh Tư Hàn cứ giữ nguyên tư thế nhìn chằm chằm Lạc Kim Vũ, trong đầu suy nghĩ rối loạn lung tung, không hề phát hiện bản thân đã quá mức chú ý đến đối phương.

Cứ như vậy không biết qua bao lâu, Cảnh tổng giám đốc xưa nay logic hơn người, trật tự rõ ràng, giờ đây lại cảm thấy rối rắm nghĩ hoài không ra đáp án.

Anh nghĩ: Phụ nữ là loại sinh vật vô cùng phiền phức, đặc biệt là loại biết diễn kịch như Lạc Kim Vũ, ai cũng không biết, rốt cuộc gương mặt nào mới thực sự là cô.

Có lẽ là do điều hòa đạ tắt, nên Lạc Kim Vũ bọc kín mít trong lúc ngủ mơ mơ màng màng lại cảm thấy hơi nóng, theo bản năng thả lỏng chăn mỏng.

Bởi vì cô nằm nghiêng dựa vào sô pha, cho nên vừa buông lỏng, thì chăn mỏng màu xám trắng hình ô vuông đan chéo lập tức từ đầu vai rơi xuống.

Lạc Kim Vũ mặc một cái váy maxi màu đen dây yếm, bên ngoài mặc một cái áo khoác mỏng màu trắng ngà, bởi vì chăn rơi xuống liên lụy áo khoác cũng đi theo, một bả vai mượt mà bóng loáng xen lẫn vải dệt màu đen làm nổi bật làn da, cho người ta một loại ảo giác trắng đến trong suốt.

Toàn bộ cảnh đẹp đó xông thẳng vào tầm mắt của Cảnh Tư Hàn, khiến đồng tử bỗng chốc co rụt lại, không thể không làm anh nhớ lại thời điểm anh nhảy xuống biển cứu cô, cô ôm chặt lấy anh khi phần trên không mặc gì, ngoại trừ một cái áo ngực đã bung khuy áo, đang treo lủng lẳng ở khuỷu tay.

Cơ thể mềm mại ấy dính sát vào ngực anh.

Cảnh tượng ôm nhau giữa không trung hãy còn ở trước mắt anh, tầm mắt không chịu khống chế mà trượt xuống, từ xương quai xanh đến nơi to tròn đầy đặn kia, từ ngực trái chạy sang ngực phải, lại nhanh chóng hơi hơi hoảng loạn dời mắt ra chỗ khác.

(Aaaaa............. Hàn ca ca bi3n thái quá đi, có khi nào vừa bước lên con đường này thì một đi không trở lại không ta???? Hehehhe ~(≧o≦)/~)

Cảnh Tư Hàn tầm mắt mơ hồ trong chốc lát, dư quang đột nhiên quét đến khoảng cách không xa kia, chỗ ghế dài có hai người đàn ông gần bốn tuổi đang nhìn chằm chằm vào phía bọn họ, châu đầu cúi tai nói cái gì đó, còn vừa nói vừa cười.

Anh quay đầu một lần nữa nhìn Lạc Kim Vũ, phát hiện bởi vì tư thế ngủ của cô mà đè ép trước ngực, làm đồi núi phình phình cọ sát vào nhau, chăn mỏng căn bản không thể che lấp, ngược lại làm người càng nhìn càng cảm thấy “Sóng gió mãnh liệt”, cả người nóng muốn phun máu.

Cảnh Tư Hàn theo bản năng đứng lên, nhướng người lại gần Lạc Kim Vũ, vươn tay tính toán kéo chăn lên che lại. Ai ngờ, lúc này loa phóng thanh bắt đầu thông báo chuyến bay chuẩn bị khởi hành, nghe được âm thanh khá to, Lạc Kim Vũ nhíu mắt có dấu hiệu sắp tỉnh.

Cảnh Tư Hàn cũng không biết bản thân đang làm cái gì. Anh chỉ muốn kéo chăn, nghe được tin thì tay khựng lại ở giữa không trung, không hiểu sao chớp mắt một cái nó đã nằm ở trên bả vai tr4n trụi bóng loáng của Lạc Kim Vũ.

Lạc Kim Vũ chỉ cảm thấy bả vai tự nhiên khá nặng, vừa mở mắt thì đã mắt đối mắt với Cảnh Tư Hàn.

Cô vừa mới tỉnh lại, nên còn say ke, cho đến khi cảm nhận được bả vai truyền đến xúc cảm hơi hơi thô ráp. Tròng mắt chuyển động, mới phát hiện bàn tay của Cảnh Tư Hàn đang nằm trên vai cô. Thậm chí lòng bàn tay không biết là cố ý hay vô tình mà vuot ve hai ba cái.



“Đừng ngủ nữa, mau lên máy bay” Cảnh Tư Hàn mặt vô biểu tình khẽ đẩy bả vai cô, nhanh chóng rút tay về, giống như cái nơi mà anh vừa chạm vào chỉ là một khúc gỗ chứ không phải là bả vai mềm mại của cô. Thậm chí trong giọng nói còn mang theo một chút không kiên nhẫn.

Lạc Kim Vũ nhanh chóng ngồi dậy, lật đật sửa lại quần áo, điều chỉnh áo khoác, khoác chăn mỏng quanh người giống như một cái khăn to đùng, nghi ngờ nhìn Cảnh Tư Hàn, phát hiện hắn anh nghiêng người ném tạp chí về vị trí cũ, biểu tình như thường ngày.

Anh chỉ là đánh thức cô dậy thôi, tuy rằng cô không thích Cảnh bi3n thái, nhưng cũng không đến mức cho rằng anh là một người lúc cháy nhà còn đi hôi của ~ thích chiếm tiện nghi người khác.

Rốt cuộc, nếu anh thật sự muốn làm cái gì, thì trước kia có rất nhiều cơ hội, đỡ cho mẹ con nguyên chủ suy nghĩ nát óc, quyến rũ kéo anh lên giường làm vận động.

“Tôi đi toilet một chút, anh có thể chờ một lát được không?” Lạc Kim Vũ hỏi anh một tiếng, đứng dậy rời đi.

Cô không có phát hiện, người đàn ông đứng ở phía đối diện kia, cúi đầu bỏ tạp chí vào kệ nhẹ “Ừ” một tiếng, sau đó hơi ngẩng người xoa xoa lòng bàn tay, vành tai dưới mái tóc ngắn dần dần hiện lên màu đỏ hồng.

Chuyến bay dài hai tiếng, Lạc Kim Vũ ngủ từ đầu tới đuôi. Cảnh Tư Hàn ngồi ở bên cạnh đang vô cùng buồn chán, cơ bản chỉ lật qua lật lại quyển tạp chí xem hai lần, thật vất vả mới có chút buồn ngủ, kết quả mới nhắm mắt, phi công đã thông báo sắp đáp xuống Du Thành.

Đến! Nhanh như vậy đã về đến Du Thành?

Vì thế Lạc Kim Vũ được tiếp viên hàng không dịu dàng đẩy tỉnh cũng báo cho cô chuyến bay sắp hạ cánh, nhìn sang Cảnh Tư Hàn, một gương mặt âm u.

Cô tiếp viên ngầm lắc đầu, nghĩ thầm: Cũng không biết vị cảnh phu nhân tương lai kia đến tột cùng là thần thánh phương nào, mới có thể chế phục một người đàn ông âm tình bất định, tính tình táo bạo như vậy. Hơn nữa còn xiết chặt trong lòng bàn tay, thật sự là bội phục.

Đổi lại là cô, chỉ nhìn thấy gương mặt này, nói còn không nói nên lời, huống chi ở chung một chỗ.

Xe còn chưa có chạy đến cửa nhà, từ xa xa đã nhìn thấy bóng dáng Cảnh mẹ nắm tay Cảnh Gia Dịch đứng ở ngoài cửa chờ bọn họ, Cảnh cha ôm vai vợ, nhìn về phía cổng.

Cảnh Tư Hàn mới vừa dừng xe, Lạc Kim Vũ đã đẩy cửa xe nhảy xuống, Cảnh mẹ thấy, lập tức buông lỏng tay nhỏ cháu nội, cúi đầu cười, nói: “Dương Dương, mommy đã trở lại rồi kìa, con mau đi đón mommy đi”

Cảnh Gia Dịch gật đầu thật mạnh một cái, bước chân ngắn nhỏ chạy như bay về phía mommy, Lạc Kim Vũ đang đi thì giữa đường ngồi xổm xuống, mở ra hai tay ôm chặt con trai vào lòng.

Cảnh Gia Dịch dùng sức cọ cọ vào cổ mommy, sau đó chu chu cái miệng nhỏ ngẩng đầu muốn chụt chụt, Lạc Kim Vũ nghiêng đầu tránh né.

Lông mày nhỏ của bé hơi nhíu, ủy khuất hỏi: “Tại sao không chụt chụt?”

Lạc Kim Vũ xoa xoa tóc mềm của bé, giải thích nói: “Bởi vì mommy bị bệnh, sức đề kháng của con rất yếu, mommy sợ chụt chụt sẽ lây bệnh cho con.”

“Ừm! Con hiểu rùi.” Cảnh Gia Dịch xụ mặt, thỏa hiệp trả lời, tiếp theo dùng móng vuốt nhỏ nhẹ nhàng sờ sờ mặt mommy, nói: “Mommy phải nhanh khỏe mạnh nha, Dương Dương không thích mommy bị bệnh đâu”

“Ok.” Lạc Kim Vũ gật đầu, đứng lên, nắm tay Cảnh Gia Dịch đi đến trước mặt cha mẹ Cảnh: “Ba, mẹ, con xin lỗi vì làm hai người lo lắng.”

Cảnh mẹ giơ tay vén tóc ra sau tai, nhìn Lạc Kim Vũ dịu dàng nói: “Con không có việc gì thì tốt rồi.”

Lạc Kim Vũ mũi đau xót, hốc mắt bắt đầu đỏ.

Cảnh cha thấy vậy, vỗ vỗ bả vai vợ mình, nói: “Được rồi, con bé còn bệnh trong người, trời bên ngoài lạnh, vào nhà lại nói tiếp”,sau đó nhìn Cảnh Tư Hàn vẫy tay, giương giọng nói: “Đừng xuống xe, chạy vào gara đi.”

Đợi trở vào phòng, Cảnh mẹ dìu Lạc Kim Vũ ngồi xuống, hỏi kỹ kết quả kiểm tra sức khỏe cùng tình hình cụ thể về chuyện gặp nạn, Cảnh Gia Dịch ở một bên nghe được cái hiểu cái không, nhưng bởi vì hai ngày trước bể cá xảy ra chuyện, theo bản năng gắt gao dựa vào trong lòng mommy, một bước cũng không nghĩ rời khỏi.

Cảnh cha ngồi một lát, nhanh chóng để lại không gian cho hai vị nữ sĩ, kêu Cảnh Tư Hàn một tiếng, muốn anh cùng đi vào thư phòng một chuyến.

Cảnh Tư Hàn đi theo phía sau Cảnh cha, xoay cổ tay đóng cửa, thì nghe Cảnh cha hỏi: “Có cái gì muốn nói với ba không?”

Cảnh Tư Hàn nghĩ nghĩ, nói: “Tình huống khẩn cấp, con có điều động một chút quan hệ cá nhân, có một vài tin tức bất lợi trên mạng ảnh hưởng cũng không lớn, nhưng đã áp xuống, bên phía chú Bạch con cũng đã tự mình tới cửa giải thích.”

Cảnh cha hừ một tiếng, ngồi xuống ghế dựa, cầm một viên cờ vây lên nhìn ngắm, quét mắt liếc anh, nói: “Chỉ có một chút?”

Cảnh Tư Hàn trầm mặc, nghe một tiếng vang “Lạch cạch” khá nhỏ, Cảnh cha đặt quân cờ lên bàn cờ, nói:

“Thôi, người không có việc gì đã may mắn rồi. Ngồi đi, chơi với ba một ván, người trẻ tuổi bọn con, làm việc quá xúc động, không thể bình tĩnh đối mặt mọi việc. Có thời gian, hãy ngồi xuống nói rõ mọi việc, suy nghĩ kỹ mọi chuyện, như vậy mới thấy rõ bản thân muốn gì”

Cảnh Tư Hàn ngồi phía đối diện, anh bốc một quân cờ từ trong hủ, ngắm nghía hai lần, như đã ngộ giác ra, cảm nhận gần nhìn thấy rõ ràng ở trước mắt, rồi lại nhìn không thấy sờ không được, ngẩn người hồi lâu.

Cảnh cha dùng đốt ngón tay gõ gõ bàn cờ, nói: “Trước mắt, hãy làm rõ ràng suy nghĩ của bản thân rồi nói sau”

Cảnh Tư Hàn hoàn hồn, bắt đầu tập trung lực chú ý vào ván cờ, Cảnh cha bưng ly trà uống một ngụm, nhịn không được lắc lắc đầu......

Lạc Kim Vũ bởi vì lo lắng bản thân lây bệnh cho Cảnh Gia Dịch, nên không cho bé ngủ chung, sau khi ăn cơm chiều ngồi chơi với bé trong chốc lát, uống thuốc rồi đi nghỉ ngơi sớm.

Ngày hôm sau tỉnh lại, phát hiện mặt trời đã lên cao, cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân, thay đổi một bộ quần áo ở nhà chuẩn bị xuống lầu, mới vừa bước xuống hai bậc thang, thì nghe được một giọng nói quen thuộc.

Đúng là người mẹ vĩ đại Vân Tú Mẫn của nguyên chủ.

Lạc Kim Vũ suýt trượt chân, tầm mắt lướt qua tay vịn cầu thang nhìn về phía phòng khách, nhìn thấy Vân Tú Mẫn đang cười khanh khách ngồi ở trên ghế sô pha, còn mang theo đồ chơi tặng cho Cảnh Gia Dịch, Cảnh mẹ ngồi ở một bên tiếp khách.

Bởi vì Vân Tú Mẫn không đồng ý việc cô rời khỏi Cảnh gia, cho nên đoạn thời gian gần đây, cô vẫn chưa liên hệ với bà ta. Kể cả việc đóng phim, ký hợp đồng, bao gồm tai nạn lần này, cũng chưa từng nói cho bà ta biết.

Nhưng hôm nay bà ta không mời tự đến, nghĩ lại lần đầu tiên cũng như cuối cùng gặp mặt kia, bà ta luôn miệng nhắc tới việc muốn mượn tiền để kinh doanh, Lạc Kim Vũ thu hồi tầm mắt, đại khái đã đoán được nguyên nhân vị “mẹ ruột” đến đây lần này.

Thật ra Vân Tú Mẫn hiếm khi tới Cảnh gia tìm nguyên chủ, nguyên nhân nói ra cũng buồn cười. Tuy rằng bà ta dạy con gái leo giường thành công, sau đó còn dùng cái mang thai uy hiếp vào được Cảnh gia.

Bản thân cũng coi như biết thân biết phận, rốt cuộc nguyên chủ không có kết hôn, bà ta không phải chân chính thông gia với người ta, nên không thể tráo trở đến tận Cảnh gia đòi tiền, chính vì vậy mà luôn thông qua nguyên chủ lấy.

Chắc vì danh không chính ngôn không toại, nên cũng có chút xấu hổ, mấy năm nay nếu như có việc, hai người không phải liên lạc qua điện thoại chính là ở bên ngoài gặp mặt.

Lạc Kim Vũ đóng phim luôn khóa di động, sau đó gặp nạn đã rơi xuống biển, mấy ngày nay bệnh chưa khỏi nên không có thời gian đi mua máy mới. Chắc Vân Tú Mẫn gọi cho cô không được, nên mới da mặt dày mò đến đây tìm đòi tiền.

Lạc Kim Vũ vừa suy nghĩ, vừa chậm rãi đỡ tay vịn bước xuống.

Người trong phòng khách nghe được tiếng vang, Vân Tú Mẫn ngẩng đầu nhìn lên, lập tức đứng dậy nhanh chân đi tới chỗ Lạc Kim Vũ, cô còn chưa bước hết bậc thang thì bà ta đa lôi cô xuống, Lạc Kim Vũ suýt té sấp mặt, bà ta không để ý, làm bộ quan tâm hỏi:

“Mẹ đã nghe cảnh phu nhân nói rồi, chuyện lớn như vậy sao con không báo cho mẹ biết? Con đó nha, chỉ luôn nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, cũng không biết mẹ lo lắng cho con lắm sao?”



Oán trách một câu, nháy mắt biến tướng thành lời giải thích cho Cảnh mẹ vì sao bà ta không hể biết con gái bị nạn.

Lạc Kim Vũ nhìn bà cười cười, nói: “Còn không phải là không có chuyện gì sao?”

Vân Tú Mẫn giận liếc cô một cái, vừa lôi kéo cô đi đến phía sô pha, vừa nói: “Con không biết mẹ gọi cho con bao nhiêu cuộc điện thoại đâu, không liên lạc được thì toàn là tắt máy, thật sự quá lo lắng mới lại đây tìm con.”

“Ờ, di động rớt, còn chưa mua cái mới, là con không tốt, quên nói cho mẹ”

“Chuyện lớn như vậy, mẹ làm sao có thể trách con?”

Vân Tú Mẫn vỗ vỗ mu bàn tay Lạc Kim Vũ, thở dài: “Cũng may con không có việc gì, bằng không mẹ......” Nói, giơ tay lau lau khóe mắt.

Lạc Kim Vũ nghĩ đến tính cách của bà ta lần gặp mặt đó, cũng khá hiểu biết con người bà ta, nên cũng lười diễn vở mẹ con tình thâm với bà ta, quay sang nhìn Cảnh mẹ nói: “Mẹ, con đi ra vườn dạo sẵn tiện phơi nắng, thuận tiện nói chuyện với...... Mẹ của con một lát, mẹ giúp con trông Dương Dương nha”

Cảnh mẹ cho rằng hai mẹ con có chuyện riêng muốn nói, gật đầu dặn dò một câu: “Bên ngoài tuy có nắng, nhưng nhiệt độ cũng không cao, con đem theo áo choàng đi.”

“Dạ.” Lạc Kim Vũ cầm lấy áo choàng quấn quanh người, đi đầu vào trong vườn, Vân Tú Mẫn đi theo sau, hai người ngồi xuống trên ghế mây.

Vân Tú Mẫn chuyển mắt nhìn xung quanh, thấy không có ai, lúc này dùng vũ lực giữ chặt tay Lạc Kim Vũ, nói:

“Km Vũ, tài khoản của con còn bao nhiêu? Mẹ thật không biết nhìn người, người chịu trách nhiệm đầu tư ôm tiền trốn mất, toàn bộ tiền mấy năm nay mẹ để dành an hưởng tuổi già đã không cánh mà bay, còn nợ thêm một khoản, mẹ đã cầm cố nhà cửa để trả, bây giờ đã đến kỳ trả tiền cho ngân hàng nhưng mẹ không còn đồng nào trong người, nhà cửa sắp bị ngân hàng tịch thu bán đấu giá rồi. Mà..... khoản đầu tư kia mẹ còn chưa trả hết.....”

Lạc Kim Vũ không ngờ tới, bản thân thiếu chút nữa mất đi tính mạng cũng không thể đổi lấy một chút quan tâm từ Vân Tú Mẫn, vừa thấy không có ai là lập tức nói thẳng vào chủ đề, dưới đáy lòng vì nguyên chủ thở dài một hơi, cô lắc đầu: “Mẹ, con thật sự không có tiền, nếu có tiền, lần trước còn mở miệng mượn mẹ sao?”

Vân Tú Mẫn trừng cô: “Mày không có, Cảnh gia có. Kim Vũ, mày nghĩ lại đi, sau này nhà cửa của tao không phải cũng để lại cho mày sao? Mày giúp tao lúc này, cũng là đang giúp chính mày”

“Mẹ, Cảnh gia có tiền đó là Cảnh gia, con ở chỗ này không danh không phận, sao có thể tùy tiện mở miệng đòi mấy chục triệu cho mẹ trả nợ? Căn phòng kia của mẹ nếu tính theo giá trị thị trường cũng chỉ một hai triệu, không chừng sau khi bán đấu giá còn dư một mớ”

“Con sẽ dùng chút tiền tiết kiệm của mình mua cho mẹ một căn phòng nhỏ hon một chút có được không? Dù sao mẹ cũng ở một mình......” Lạc Kim Vũ đương nhiên sẽ không đồng ý, nguyên chủ là nguyên chủ, cô là cô.

Cô sắp rời khỏi Cảnh gia, sắp mang con trai chạy lấy người. Nếu giờ cõng thêm số nợ đó trên người không phải nhà nghèo còn gặp nốc nhà dột sao?

“Không được, căn phòng đó là ba con mau tặng cho mẹ, nếu đem bán, bị người đàn bà kia biết được thì sao, mẹ còn mặt mũi gặp ba con sao?” Vân Tú Mẫn thấy cô lặp đi lặp lại nhiều lần cự tuyệt, ngữ khí cũng có chút cu0ng bức.

“Mẹ, mặc kệ người ta nghĩ như thế nào? Mẹ đã ở nơi đó nhiều năm như vậy, người đó có từng đến liếc mắt một cái sao? Gần đây, con cũng đã suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện.....”

“Phụ thuộc vào người khác không bằng phụ thuộc vào chính bản thân mình, mọi chuyện đều có thể nắm chặc trong lòng bàn tay. Con nghĩ chúng ta nên bán căn phòng đó đi, một lần nữa bắt đầu lại, sau này kiếm được tiền lại mua căn lớn hơn, không tốt sao?”

Lạc Kim Vũ muốn dùng tình cảm để đả động bà ta, dùng lý lẽ để thuyết phục, nhưng hiển nhiên..... không có tác dụng.

“Con cũng nói ông ta chưa từng liếc nhìn mẹ một cái, nếu như để bọn họ biết mẹ nghèo đến mức bán phòng để trả nợ, sau này mặt mẹ còn không bị họ dẫm xuống bùn sao?”

Vân Tú Mẫn bướng bỉnh lên, âm điệu cũng nháy mắt cất cao, sau đó nhớ tới bản thân đang ở Cảnh gia, lại nhỏ âm lượng xuống: “Kim Vũ, coi như mẹ cầu con được không?”

Lạc Kim Vũ trầm mặc, Vân Tú Mẫn thấy cô không nói lời nào, lại giả vờ khúc khích nói:

“Kim Vũ, cả đời này mẹ đều làm vì con hết, nhớ năm đó, con bị nhốt ở trong đám cháy, mẹ mạng đều không cần vọt vào trong đám cháy ôm con ra tới. Chẳng lẽ như vậy con còn chưa tin tình cảm mẹ dành cho con sao? Căn phòng này là kỷ niệm ba con mua tặng hai mẹ con mình, con cũng biết cả đời này mẹ bò không ra cái hố mang tiếng tiểu tam, con nhẫn tâm tướt đoạt kỷ niệm nhỏ bé này của mẹ hay sao?”

Lại là chuyện này, mỗi lần Vân Tú Mẫn có chuyện gì cần yêu cầu nguyên chủ làm, thì nhất định sẽ nhắc tới, mỗi như vậy, nguyên chủ đều sẽ thỏa hiệp.

Nhưng hiện tại, linh hồn trong cái thân thể này là Lạc Kim Vũ, tuy cô có nguyên chủ ký ức, nhưng lại không thấy cảm d0ng tình mẫu tử của bà ta. Ngược lại lấy góc độ người đọc tới xem, hành vi làm việc thiện muốn báo đáp này của Vân Tú Mẫn làm cô cảm thấy ghê tởm. Thật giống như là chủ mưu muốn dùng c4i ân đề áp chế nguyên chủ, giống như một loại thôi miên, muốn nguyên chủ tin bà ta có thể hi sinh mạng sống vì con gái.

Nếu không phải trong ký ức của nguyên chủ có sự hiện diện của bà ta, cô cũng không tin hai người là mẹ con. Dựa theo hành vi cùng thái độ của Vân Tú Mẫn, Lạc Kim Vũ hoài nghi Vân Tú Mẫn có phải hay không biết hai người không có quan hệ, cho nên mới muốn dựa vào chuyện khác tới thôi miên nguyên chủ về chủ đề “tình thương của mẹ“.

Cho dù là mẹ đẻ của nguyên chủ, thì Lạc Kim Vũ cũng không tính toán tiếp tục mối quan hệ ta cần ta đến lấy của bà ta. Chuyện này cũng không phải chuyện sống chết gì, bán phòng, còn thừa tiền Vân Tú Mẫn có thể mua một căn khác, tuy có nhỏ hơn căn hiện tại một chút, trừ bỏ cái mà bà ta gọi là thể diện, nói chung cũng có thể sống thoải mái qua ngày.

Sau này, cô sẽ đều đặn gửi tiền sinh hoạt mỗi tháng cho bà ta, nhưng muốn cô dùng tình cảm trả giá thật tình với một người mẹ luôn miệng nói tiếng yêu con gái, nghĩ cho con gái như bà ta..... Xin lỗi, cô khó có thể làm được.

“Mẹ cho con một chút thời gian để nghĩ lại biện pháp, có được không?” Lạc Kim Vũ làm bộ khó có thể cự tuyệt, thở dài một hơi.

Vân Tú Mẫn thấy như vậy, nghĩ thầm đại khái đã thành công, không nghĩ bức cho thật chặt ngược lại hoàn toàn không được gì, chỉ gắt gao mà bắt lấy tay cô, nói: “Mẹ biết mà, con là con gái ngoan của mẹ”

Lạc Kim Vũ nghe xong, rũ mắt cười khổ một tiếng.

Vân Tú Mẫn lại nhỏ giọng nói gì mà bảo đảm đây là lần cuối....., sau cùng mới nhớ tới quan tâm đến sức khỏe của cô, không ở lại ăn cơm, vào trong nhà nói lời chào từ biệt với Cảnh mẹ sau đó nhanh chóng rời đi.

Lạc Kim Vũ không tiễn bà ta, nâng ly trà ngồi ở sô pha tính toán.

Chỉ cần cô còn ở Cảnh gia dù chỉ một ngày, Vân Tú Mẫn sẽ luôn coi cô là máy ATM, có việc tìm Cảnh gia, thiếu tiền Cảnh gia, tóm lại tất cả đều tìm Cảnh gia.

Cho nên Vân Tú Mẫn tất nhiên sẽ không đồng ý việc cô rời khỏi Cảnh gia, những lời mới vừa rồi chỉ là vì ổn định Vân Tú Mẫn. Cô phải nhanh chóng hành động, vào lúc bà ta không hề hay biết mang theo Cảnh Gia Dịch rời khỏi Cảnh gia, làm bà ta biết cô đã hoàn toàn chặt đứt đường lui, không có năng lực chi trả bất cứ cái gì, như vậy chuyện giống như hôm nay mới không lặp lại......

“Kim Vũ?” Cảnh mẹ duỗi tay quơ qua quơ lại ở trước mặt Lạc Kim Vũ: “Con suy nghĩ cái gì mà ngẩn người như vậy hả?”

Lạc Kim Vũ hoàn hồn, nhìn Cảnh mẹ cười một chút: “Không có gì.”

Cảnh mẹ mím môi, ở trong lòng châm chước một chút lời nói, lúc này mới mở miệng hỏi: “Có phải hay không..... Mẹ của con có cái gì khó khăn.....?”

Lạc Kim Vũ giật mình, Cảnh mẹ ngồi xuống cạnh cô, nói: “Nếu có chuyện gì, con có thể nói với mẹ, đừng nghẹn ở trong lòng, con giải quyết không được, còn có mẹ và ba con nữa”

Một dòng nước ấm áp từ sâu trong l0ng nguc dâng lên, Lạc Kim Vũ cảm động đồng thời cũng cảm thấy có chút châm chọc.

Mang tiếng là mẹ ruột mà so ra kém mẹ chồng chỉ ở chung hai ba năm

“Thật không sự có việc gì, mẹ đừng lo lắng.”

Cô nhìn Cảnh mẹ lắc lắc đầu, dừng một chút, buông cái ly trong tay xuống, duỗi tay nắm lấy bàn tay Cảnh mẹ, hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Nhưng mà....., con còn có một chuyện khác muốn nói với mẹ......”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.